Tô nhị bá choáng váng, đây có phải nhà mình không? Đây có phải nơi ông đã sống mấy chục năm không?
Ông là ai? Ông đang ở đâu? Ông định làm gì?
Tô Dĩnh nói: "Nhị bá, nhị bá phá khóa trên hộp ra xem."
Tô nhị bá làm theo nhưng sau khi làm xong thì càng choáng váng hơn, vì ông nhìn thấy nhiều thỏi vàng sáng lóa dưới ánh đèn dầu!
Trời lạnh như thế mà Tô nhị bá sợ đến toát mồ hôi.
Ông cũng không quan tâm gì đến bẩn nữa, ném cái cuốc sang bên, ngồi xuống bắt đầu ngẫm nghĩ.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô nhị bá ngẩng đầu nhìn Tô Dĩnh, hỏi: "Ông nội cháu?"
Tô Dĩnh gật đầu, trong lòng Tô nhị bá chợt lạnh nửa phần.
Hầm nhà ông chứa vàng, nhìn dáng vẻ của Tô Dĩnh, chắc chắn cô đã tìm thấy vàng ở chỗ tương tự trong nhà, điều đó có nghĩa là nhà Tô lão đại cũng có vàng.
Tô nhị bá không biết chuyện này thì chắc chắn Tô lão tam cũng không biết, nếu biết đã không để mình c.h.ế.t vì nghèo.
Tô lão tam nói là mệt c.h.ế.t nhưng thực ra là do không biết từ chối, giúp đỡ người khác làm hao mòn bản thân, nhưng suy cho cùng vẫn là do nghèo, không đủ ăn không đủ mặc, chỉ có thể làm nhiều việc hơn, không dám làm mất lòng ai, hy vọng hàng xóm có thể giúp đỡ khi có chuyện.
Vậy vấn đề là Tô lão đại có biết chuyện này không?
Ông nội sống ở nhà Tô lão đại, cũng c.h.ế.t ở đó, được con trai cả tiễn đưa.
Theo trực giác, Tô nhị bá nghĩ Tô lão đại chắc chắn biết.
Cùng ăn chung một nồi từ nhỏ, ai không biết ai.
Nhưng về tình cảm, Tô nhị bá không muốn tin rằng Tô lão đại cũng biết.
Nếu Tô lão đại biết chuyện này thì Tô lão tam là bị anh cả Tô lão đại tính toán mà chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-65.html.]
Không khó đoán vì sao, chỉ vì muốn nuốt trọn gia tài ông nội để lại cho ba anh em.
Thậm chí... ông nội Tô có thực sự c.h.ế.t tự nhiên không?
Tô nhị bá ngồi bệt trên đất không muốn nói gì.
Bấc đèn dầu gần cháy hết, hầm vốn không sáng rõ nhanh chóng trở nên tối mờ.
Tô Dĩnh dùng cành cây dưới đất kéo bấc đèn cao lên, xung quanh nhanh chóng có ánh sáng ấm áp trở lại.
Nhưng Tô nhị bá nửa ngồi trong bóng tối, nửa trong ánh đèn, mặt nửa sáng nửa tối, cả người trông rất kỳ quái, như thể sắp bị bóng tối và ánh sáng kéo thành hai nửa.
Một lúc sau, Tô nhị bá hỏi Tô Dĩnh: "Cháu phát hiện từ lúc nào?"
Tô Dĩnh nói dối: "Tối qua khi chuyển lương thực, hầm nhà cháu thấm nước, cháu dọn bùn ẩm ở chỗ trũng."
Tô nhị bá thở dài: "Haizz, chỉ chậm có mấy ngày..."
Hôm trước là lễ thất tuần của Tô lão tam, hôm qua họ vừa chôn ông, chỉ chậm có mấy ngày, không được dùng số tiền cứu mạng mà ông nội để lại.
Tô Dĩnh không nói gì, Tô nhị bá hỏi: "Cháu trộm gà nhà họ?"
Tô Dĩnh: "Vâng."
Người trong nhà biết người trong nhà, Tô Mậu và Tô Thành không tin nhà Tô lão đại có thể khiến Hoàng Đại Tiên đến thăm, Tô nhị bá càng không tin, chỉ có những người trong thôn không hiểu về Tô lão đại mới tin.
Giả sử thực sự có Hoàng Đại Tiên thì Hoàng Đại Tiên cũng phải chọn nhà tích đức hành thiện, tích lũy công đức, Hoàng Đại Tiên đâu có ngốc, không thể chọn nhà gian xảo.
Đột nhiên, Tô nhị bá run rẩy hỏi: "Lỡ mà anh ấy không biết thì sao?"
Tô Dĩnh quay lưng lại, trong khoảnh khắc đó, trên mặt cô hiện lên vẻ lạnh lùng không phù hợp với tuổi của cơ thể này.
Tô Dĩnh lạnh lùng cười: "Ha, vậy thì nhị bá cứ chờ xem, ông ta đã có thể tính toán nhà con, cũng có thể tính toán nhà nhị bá, nhị bá cứ chuyển đồ đi chỗ khác, sau đó để cửa hầm mở xem có mất gì không."
Thực ra đây mới là mục đích chính khiến Tô Dĩnh vội vàng tìm Tô nhị bá.