À đúng...
Tô Dĩnh nhớ .
Tối qua, để xả giận, ngoài việc chữ, cô còn lấy m.á.u của hai con gà mái bôi lên cửa và tường đất, là... lẽ... m.á.u gà kịp đông, chảy xuống, biến chữ "gian" thành chữ ""?
Vì Hoàng Đại Tiên thích trộm gà nhưng Hoàng Đại Tiên bình thường , chỉ Hoàng Đại Tiên thành tinh mới , và chữ "" kỳ lạ khiến tin rằng Hoàng Đại Tiên hiển linh?
Tô Dĩnh: ....
Chuyện thật phiền phức!
Tôn đại nương vẫn tiếp tục: "Này, cháu đừng lung tung, đại đội trưởng cho phép truyền bá , chữ cửa nhà đại bá cháu cũng rửa sạch nhưng phép của Hoàng Đại Tiên thể nước rửa trôi, đến bây giờ vẫn còn dấu vết, buổi chiều đại nương còn chạy đến xem mà."
Tôn Viên Viên điên cuồng gật đầu, đúng , đúng , buổi chiêu cô cũng xem mà.
Tôn đại nương nhiệt tình : "Nếu nhà cháu để gà mái ăn Tết, thể đổi giá cao cho đại bá, giờ nhà đại bá đang hỏi mua gà mái khắp nơi. Dù là để nhà ăn nhưng ai mà ? Chẳng để biếu Hoàng Đại Tiên ?”
Tô Dĩnh: "..."
Cô một ý tưởng thiện.
Cô trộm gà của đại bá, đại bá tưởng là biếu Hoàng Đại Tiên, đại bá hài lòng Hoàng Đại Tiên nên mua gà mái với giá cao cô trộm gà, đại bá mua gà, cô trộm gà...
Đây là một chuỗi cung ứng gà mái vô tận miễn phí!
Tô Dĩnh cảm thấy đầu óc choáng váng khi dẫn ba đứa em ngốc về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-60.html.]
Cô cảm thấy ý tưởng của ít nhiều phần thực tế nhưng dường như thể thành công? Dù thì... những trong thôn và Tô đại bá như tin tưởng tuyệt đối !
Thời bây giờ, trải qua kiểu truyền thông bùng nổ thông tin như , vì vẫn đang ở trong trạng thái chất phác và nguyên thủy, trắng là việc tận mắt thấy quan trọng, chỉ cần hàng xóm đều thì phần lớn đó là sự thật!
Thực thì Tô lão thái thái cô đây giỏi suy nghĩ, giỏi là việc tay chân, ai mà cô vui, cô sẽ trực tiếp lao lên đánh đập.
Nếu bắt cô nghĩ những cách tuyệt vời, đó là khó cô, dù cô nhiều kinh nghiệm sống hơn khác một đời nhưng đầu óc của cô hề thông minh hơn!
Tuy nhiên nếu máy phát điện gà mái thành công thì cũng thật , Tô đại bá gia đình cô mất cha thì cha cô nuôi gia đình bằng gà mái vài năm, cũng hợp lý mà.
như thì thể trùm Tô đại bá bao tải , vẫn giữ ông để thu mua gà mái với giá cao từ dân làng, dù ông cũng tiên, ông nội để cho ông nhiều vàng như , cô tin Tô đại bá thể chịu đựng mà chợ đen đổi tiền!
Thôi thì coi như giúp phát triển ngành nuôi gà mái của thôn Thanh Sơn .
Chuyện phiền quá, đến nỗi cô còn thể đánh Tô đại bá để trút giận. Tên khốn già , tạm thời tha cho ông một trận!
Thôi nghĩ nữa, nghĩ nhiều quá đau đầu, đến lúc đó tính tiếp.
Mấy chị em bước sân, bước nhà thì thấy Lưu Lan Hương đang khâu vá giường.
Nhà ba con trai, hai đứa nghịch ngợm một đứa ngốc, chung đều tốn quân áo, đúng lúc hôm nay Tô Dĩnh mang về hai túi lớn vải vụn, Lưu Lan Hương như tìm thấy báu vật, bà lấy hết quần áo rách trong nhà để khâu vá, trải đầy giường đất!
Tô Dĩnh liếc mũi kim của , vẫn tỉ mỉ như .
Tô Dĩnh : "Mẹ, để ban ngày , hai con cùng , buổi tối hại mắt lắm."
Lưu Lan Hương tin: "Tay nghề của con khâu vá , chừng các em thèm mặc.'
thôi, cuối cùng Lưu Lan Hương cũng dọn hết đồ tủ giường, trong những việc vặt vãnh trong cuộc sống, Lưu Lan Hương bao giờ khó mấy đứa con, bà là tính cách dễ chịu như đấy.