Tô Dụ suy nghĩ lời chị, cũng nghiêm túc gật đầu.
Có vẻ như tục lệ đánh nhau sau này không giống với trong cung, trong cung ngoài hoàng tử hoàng tôn thì đều là thái giám không có trứng, không liên quan đến vỡ trứng, nhiều nhất là chửi rủa tổ tiên mười tám đời và túm tóc nhau thôi, còn hoàng tử hoàng tôn chưa bao giờ tự tay ra mặt, vì làm vậy là rất mất mặt nên đều để thị vệ làm thay, không có nguy hiểm này, nhưng ở đây thì khác, đàn ông phụ nữ già trẻ đều không thể coi thường!
Hàng xóm Tôn đại nương bên cạnh: "...' Đại Nha nhà họ Tô nói cũng có lý, về nhà cũng nên nhắc lão đầu cẩn thận!
Tôn Viên Viên, con gái út của Tôn đại nương: "...'
Đại Nha nhà họ Tô thật uy dũng! Về nhà cũng phải truyền đạt lại cho mấy anh trai mới được!
Những người dân xung quanh xem náo nhiệt:………
Câu nói này... nghe ra cũng có lý thật! Mọi người cũng về nhà truyền đạt lại thôi!
Bên trong trụ sở đại đội, sau một hồi hỗn loạn, lão Trương ở trạm xá cuối cùng cũng đã chẩn đoán xong: "Hai viên trứng của Trần Đại Cương không bị gì nhưng ngón tay bảo vệ trứng thì bị gãy một ngón. Tôi không thể nối xương, phải lên bệnh viện huyện. À, nhưng tôi đã cho cậu ta thuốc giảm đau, nếu không cậu ta kêu la dữ quá. Ai sẽ thanh toán tiền thuốc?"
Nghe được kết quả này, người vui nhất ngoài Trần Đại Cương chính là Trần lão đầu.
Trần lão đầu gân như muốn giơ cả hai tay lên mà hô: "Nhà họ Trần chúng ta có hậu rồi! Tôi, Trần lão đầu không tuyệt tự tuyệt tôn nữa. Trời cao có mắt!"
Trần bà tử cũng vui mừng khôn xiết nhưng sau khi biết con trai không sao, bà ta lại quay ra tính sổ chuyện đánh nhau.
Trần bà tử chống hai tay lên eo, chỉ vào Hồ bà tử mà mắng: "Mẹ kiếp, Hồ bà tử. Con trai nhà bà đánh gãy ngón tay con trai tôi! Đền tiên, mau đền tiền!"
Hồ bà tử nào chịu nổi sự ức h.i.ế.p này, bà ta vốn là người giỏi cãi cùn: “Con trai bà đánh không lại còn đòi đền tiên, bà có biết xấu hổ không hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-57.html.]
Đại đội trưởng Vương Đại Lực không thể chịu nổi nữa, đập bàn quát: "Tất cả im miệng cho tôi!"
Vương Đại Lực nhìn Trân Đại Cương đang kêu rên đau đớn, quyết định hỏi Hồ lão ngũ trước: "Hồ lão ngũ, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hồ lão ngũ ấp úng, cúi đầu không nói.
Hồ bà tử nhìn thấy con trai như vậy, trong lòng cảm thấy không ổn, bà ta muốn đánh trống lảng: "Còn gì để nói nữa? Chẳng phải là..."
Đại đội trưởng Vương Đại Lực nghiêm mặt: "Không hỏi bà, bà im miệng!"
Thời này đại đội trưởng tương đương với trưởng thôn, có quyên lực cao nhất trong thôn. Trưởng thôn cũ của thôn Thanh Sơn là cha của Vương Đại Lực, sau đó đáng lẽ Vương Đại Lực sẽ trở thành trưởng thôn nhưng anh ta lại trở thành đại đội trưởng nên khi nói đến trưởng thôn, đa phần mọi người đều chỉ cha của Vương Đại Lực, còn khi nói đến đại đội trưởng thì chỉ riêng Vương Đại Lực.
Dù sao đi nữa đại đội trưởng Vương Đại Lực vẫn có uy tín rất cao trong thon nen khi anh ta nghiêm mặt, ngay cả Hồ bà tử lớn tuổi hơn cũng không dám nói gì.
Thấy hỏi đương sự không rõ chuyện, Vương Đại Lực quyết định tìm nhân chứng bên thứ ba, anh ta quay ra đám đông ngoài cửa sổ, hỏi: "Hôm nay ai nhìn thấy, rốt cuộc là chuyện gì?”
Có rất nhiêu người chứng kiến tại hiện trường nhưng nhiều người không rõ vì sao Hồ lão ngũ và Trần Đại Cương đánh nhau nhưng nhiều người thấy rõ Hồ lão ngũ là người ra tay trước.
"Tôi thấy! Hồ lão ngũ đánh trước”.
"Đúng vậy! Nhà tôi ở cạnh bên, ban đầu Trần Đại Cương định mang đồ cho thanh niên tri thức Trương, Hồ lão ngũ chẳng nói chẳng rằng xông tới đ.ấ.m Trần Đại Cương một cú.”
"Đúng rồi! Hồ lão ngũ ra tay trước, Trần Đại Cương còn hỏi tại sao đánh anh ta nữa"
Rất nhiều người phản ánh rằng Hồ lão ngũ vô cớ ra tay trước, trong lòng đại đội trưởng Vương Đại Lực cũng rõ đôi chút nhưng anh ta nhạy bén bắt lấy nhân vật quan trọng khác.