Tôn bà tử nói với vẻ đầy phấn khích: "Ôi trời ơi không biết, cũng không biết sao lại vậy! Nghe nói Trần Đại Cương vừa mang đồ đến cho Trương Hiểu Quyên, không biết sao Hồ lão ngũ cũng đến, vừa đến là đánh Trần Đại Cương ngay, hai người cứ thế mà đánh nhau!"
Tô Dĩnh: ....
Bà ấy cũng không biết gì à?
Thế mà phấn khích cái gì?
Nhưng Tô Dĩnh nói: "Hả? Thật đáng sợ. Đều là người trong làng, có chuyện gì nói đàng hoàng không được sao? Sao phải đánh nhau chứ?
Người sống hơn sáu mươi năm có tâm lý vững vàng, sao Tô Dĩnh có thể không biết chuyện này? Chính cô là người làm cho nó vỡ lở ra mà.
Nhưng Tô Dĩnh giả vờ như không hiểu, hoàn toàn khó tin, Tôn bà tử hoàn toàn không nhận ra cô bé này đang hỏi xoáy.
Tôn bà tử như tìm được đồng minh, lập tức kéo con gái Tôn Viên Viên về phía bốn chị em nhà họ Tô.
Tôn bà tử phấn khích nói: "Ôi trời ơi, đúng vậy! Chuyện này loạn quá, ba la ba la...
Tô Dụ: "...
Diễn xuất của chị thật là giỏi.
Nếu không phải buổi trưa cậu đã có mặt ở hiện trường thì cậu đã tin rồi.
Giờ đã qua nửa ngày từ bữa ăn trưa, Tô Dụ cảm thấy bụng đói.
Cậu nghĩ một lát, lấy từ túi ra mấy viên kẹo trái cây, trước tiên nhét một viên vào miệng chị rồi lén đưa cho hai anh mỗi người một viên, cuối cùng mới nhét vào miệng mình một viên.
Tô Mậu và Tô Thành đang xem hăng say, đột nhiên thấy có thứ gì đó trong tay, cảm giác rất giống loại kẹo ngọt họ chỉ được ăn vào dịp Tết...
Hai người cúi đầu nhìn, quả nhiên là kẹo trái cây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-51.html.]
Tô Mậu và Tô Thành: …….
Hai người không nghĩ nhiều, vội vàng nhét vào miệng, nếu để mấy đứa nhỏ khác thấy, phải cho hay không? Nửa số người lớn trong làng đã đến nhưng gân như tất cả trẻ con đều ở đây, nếu không cho, chắc chắn ngày mai sẽ bị chúng cô lập, nhưng nếu cho, họ cũng muốn ăn kẹo trái cây ngọt mài
Buổi chiều, sau khi Tô Dĩnh đưa đồ cho mẹ, cô đã đưa Tô Du đi tìm lão thần y, khi hai người vừa đi, Lưu Lan Hương đã cất hết đồ vào tủ, định để đến Tết ăn, vì vậy Tô Mậu và Tô Thành không thấy cái bóng của viên kẹo nào.
Tô Mậu nhét kẹo vào răng hàm, để lưỡi không chạm vào, có thể ngậm lâu hơn rồi hỏi Tô Dụ: "Lấy ở đâu?”
Tô Dụ nhìn hai anh ngốc, ánh mắt đầy thông cảm. Thực ra mà nói, hôm nay cậu đã ăn không dưới mười viên!
Nhưng Tô Mậu 7 tuổi, Tô Thành 5 tuổi, hai đứa nhỏ hoàn toàn không hiểu ánh mắt "bạn thật thảm" thường thấy trong cung đình của Tô Dụ.
Hai người tưởng em trai phản ứng chậm, vì Tô Dụ thường được hỏi một câu, phải đợi nửa ngày mới trả lời một từ.
Vì vậy, sau khi Tô Dụ thông cảm xong mới nói một từ: “Chị.'
Tô Mậu và Tô Thành mới bừng tỉnh, thì ra là chị cho.
Ơ? Nhưng chị lấy đâu ra?
Nhưng trí nhớ của hai đứa không hơn cá là mấy, chưa kịp hỏi thắc mắc trong lòng, lại bị cuộc chiến hấp dẫn sự chú ý.
Một trong những nhân vật chính, Trần Đại Cương đến giờ vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì.
Buổi trưa Hồ lão lục vội vàng đi đường, xe la chạy nhanh, hai nhóm người cách xa nhau, Trần Đại Cương và Trương Hiểu Quyên lại đang âu yếm bên nhau, hoàn toàn không phát hiện ra Hồ lão lục và mọi người đi ngang qua nên Trần Đại Cương không hiểu vì sao mình bị đánh!
Thực ra nếu không phải Tô Dĩnh đặc biệt chỉ ra, Hồ lão lục cũng không phát hiện ra Trần Đại Cương và Trương Hiểu Quyên đang làm chuyện xấu trong rừng nhỏ.
Nhưng ngay cả khi Trần Đại Cương biết mình và Trương Hiểu Quyên bị Hồ lão lục thấy, Trần Đại Cương vẫn không hiểu tại sao mình bị đánh.
Vì là một trong những con cá béo nuôi trong ao của Trương Hiểu Quyên, Trần Đại Cương và Hồ lão ngũ không biết sự tồn tại của nhau.