Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vàng gạch thời xưa được đúc theo cân lượng cũ, một cân là mười sáu lạng, tổng cộng là 600gram nên vàng gạch một lạng nặng 37. 5 gram. Nhưng vàng thỏi nhỏ hay còn gọi là "cá vàng", là loại vàng thỏi sản xuất trong khoảng thời gian 1945-1949 theo tiêu chuẩn của chính phủ Quốc dân đảng từ năm 1928. Vàng thỏi nhỏ chỉ nặng 31. 25 gram.
Với hai loại đơn vị đo lường này, một lạng đã có sự chênh lệch hơn 6gram và giá vàng trên chợ đen hiện tại d.a.o động khoảng ba đến bốn mươi đồng mỗi gram nên sự chênh lệch này có thể lên đến gần hai trăm đồng.
Mà viên vàng gạch một lạng này có tổng giá trị lên đến cả ngàn đồng! Vậy nên đối tác của Lưu Đại Xuyên không dám tự mình làm vụ này, lo sợ rằng có thể gặp phải rắc rối, điều đó là hoàn toàn bình thường.
Tô Dụ nhíu mày hỏi: "Vậy đó là vàng thật phải không? Còn vàng giả thì sao?"
Lưu Đại Xuyên tiếp tục: "Nghe chú kể hết đã. Ban đầu viên vàng gạch ông lão bán ra không có vấn đề gì nhưng vấn đề xuất hiện ở người đến sau. Sau khi chúng tôi giao dịch xong với ông lão, không lâu sau lại có một thanh niên khác đến, trông lấc cấc, khoảng hơn hai mươi tuổi và cũng định bán vàng. Hơn nữa viên gạch của cậu ta còn lớn hơn cả viên của ông lão lúc trước!"
Lưu Đại Xuyên ngạc nhiên kể tiếp: "Chú nói với hai đứa này, từ khi chú bắt đầu làm công việc này từ lúc mười mấy tuổi, thứ thường gặp nhất là vàng bạc trang sức, vàng thỏi nhỏ là giao dịch lớn, rất hiếm gặp. Ở vùng nghèo này cả năm chỉ gặp một lần, còn loại vàng gạch lớn thì đến giờ chú mới chỉ gặp một lần. Vậy mà trong cùng một ngày lại gặp hai lần, rõ ràng có vấn đề rồi."
Hơn nữa số tiền giao dịch của phi vụ trước đã khiến tất cả tiền mặt của Lưu Đại Xuyên và đối tác bị cạn kiệt. Họ lo rằng nếu gặp phải vàng giả thì sẽ lỗ nặng nên thỏa thuận với thanh niên kia rằng sẽ kiểm tra vàng ở chỗ một chuyên gia khác.
Lưu Đại Xuyên vỗ tay: "Đến khi cậu ta lấy viên vàng gạch ra, chú nhìn một cái là biết ngay đó là giả. Nhưng cậu ta không chịu tin, cứ nói rằng sao lại là giả, lúc trước viên vàng của ông lão cũng thật mà, đều lấy ra từ cùng một chỗ. Chú cảm thấy số hàng này không rõ nguồn gốc, cuối cùng để chuyên gia kiểm tra thì quả nhiên là giả!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-379.html.]
Sau đó mọi chuyện khá đơn giản. Một bên thì không chịu tin, một bên thì khẳng định đó là giả và cho rằng anh thanh niên kia là kẻ lừa đảo. Làm công việc này thì bọn Lưu Đại Xuyên ghét nhất là những kẻ lừa đảo, vậy nên họ đã đuổi theo đánh thanh niên đó. Nhưng cậu ta như con lươn, nhanh như chớp chạy mất.
Chị em Tô Dĩnh và Tô Dụ: "..."
Không cần phải nghĩ nhiều, người bán vàng gạch thật ban đầu chính là Tô đại bá, còn người bán vàng gạch giả chắc chắn là "thần trộm năm tháng" Hà Kiến Thiết!
Hà Kiến Thiết là tên trộm nổi tiếng, từng khiến nhiều thôn, xã và cơ quan đau đầu. Nghe nói trước đây anh ta được phân công đến Nam Bộ làm việc nhưng không ai muốn nhận nên anh ta mới lang thang đến vùng này.
Vậy nên người như Hà Kiến Thiết có thể bị bọn Lưu Đại Xuyên bắt được sao? Chắc chắn là không rồi!
Nhưng Lưu Đại Xuyên chưa dừng lại, anh ta còn tiếp tục bí mật nói: "Chú kể chuyện này cho hai đứa biết là để hai đứa để ý kỹ hơn. Nghe nói có thể ở đâu đó trong huyện mình có một ngôi mộ lớn, là mộ của một đại phú gia thời Dân quốc. Nếu hai đứa có nghe được thông tin gì, nhớ báo cho chú ngay. Chuyên gia nói nếu có tiền thì mọi người cùng kiếm, đến lúc đó không thiếu phần hai đứa đâu..."
Thực ra Lưu Đại Xuyên không chỉ kể chuyện này cho riêng Tô Dĩnh và Tô Dụ, bất cứ ai mà anh ta cho là đáng tin trong các thôn của xã Thịnh Vượng, anh ta đều nói cả.
Chỉ có điều Tô Dĩnh và Tô Dụ là nhỏ tuổi nhất nhưng Lưu Đại Xuyên tin rằng đầu óc của hai đứa không thua gì người lớn! Hơn nữa trẻ con đôi khi dễ tìm ra manh mối hơn vì ít bị để ý.