Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:18:01
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù vậy, khi mấy chú chó đã tỉnh dậy, Tô Dĩnh đột nhiên nhớ ra một việc, cô hỏi Lư Đản: "Đúng rồi Lư Đản, buổi tối trước khi ngủ, con ch.ó nhà em có hay kêu không? Kiểu như thế này nè, Áu... -"
Nhưng Tô Dĩnh chưa kịp bắt chước xong, bốn chú chó con trong nhà đã đồng loạt phản ứng, giống như nhận được lời kêu gọi từ Tô Dĩnh.
Bốn chú chó nhỏ đồng thanh: "Áu...-"
"Ơ kìa, người này cũng biết kêu giống bọn mình!"
Tô Dĩnh: "..."
Cô nói: "Đúng rồi, kiểu kêu như thế đấy."
Lư Đản gãi đầu: "Em không biết đâu, con ch.ó nhà em ngủ bên phòng cha mẹ rồi."
Tô Dĩnh: "..."
Hừ, không phải lúc nào Tô nhị bá cũng bảo không thích chó hay sao?
Đúng là kiểu nói một đằng làm một nẻo!
Còn Tô nhị bá mặt dày đến mức rất bình thản đáp: "Có kêu đấy, nhưng tắt đèn là ngủ ngoan ngay."
Nghe thế có vẻ chẳng có vấn đề gì nhỉ? Lẽ nào buổi tối trước khi ngủ, chó con đều phải kêu vài tiếng mới yên giấc?
Tô Dĩnh chưa nghĩ ra lời giải nhưng cô quyết định ăn một quả hồng cho chắc bụng.
Tô Dĩnh nói: "Ngũ đại thúc đã chuẩn bị lê và hồng đông lạnh, ai muốn ăn nào?"
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản lập tức giơ tay: "Em em em em em!!"
Chị dâu cả Lưu Phương ngần ngại nói: "Chị... hình như không ăn được nhỉ? Ôi..."
Mặc dù phụ nữ mang thai không nên ăn đồ quá lạnh, nhưng vẻ mặt đáng thương của chị dâu cả Lưu Phương khiến Tô nhị đại nương không thể cứng rắn nổi, cuối cùng bà ấy cũng đút cho chị ấy một miếng lê đông lạnh.
Hôm nay chị dâu cả Lưu Phương thực sự ăn rất ngon miệng, miếng lê cuối cùng chị ấy ăn không nỡ nhai, chỉ ngậm trong miệng để từ từ tan ra, vị ngọt mát chua nhẹ lan tỏa hòa cùng sức nóng của bếp lò trong nhà, quả thật giúp xua tan hết cảm giác ngấy sau khi ăn thịt nướng.
Nhưng khi đã ăn no nê, bà mẹ tương lai lại bắt đầu nghĩ đến cha của những đứa con trong bụng. Chị dâu cả Lưu Phương than thở: "Không biết khi nào thì Tô Mưu mới về, năm ngoái khi về, chân anh ấy còn bị nổi cả chàm lạnh."
Đội săn vào mùa đông phải ở trong rừng băng giá, tất nhiên điều kiện giữ ấm không bằng ở nhà, hơn nữa thời gian đi săn kéo dài cả nửa tháng, không có điều kiện để tắm rửa, rửa mặt hay chân, vì vậy việc các thành viên bị nổi chàm lạnh là điều không tránh khỏi.
Nghe Lưu Phương nói vậy, Tô nhị đại nương và Tô nhị bá cũng bắt đầu nhớ con, Tô Hương Tú cũng có chút lo lắng cho Đại Hắc Ngưu. Dù rằng những người đi săn đều có súng, nhưng trong khu rừng mùa đông này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tô Dĩnh thì biết chắc rằng năm nay đội săn sẽ về thôn an toàn, nhưng ngày cụ thể cô lại không nhớ rõ.
Khoảng thời gian này không chỉ thôn họ tổ chức đi săn mà các thôn xung quanh cũng đều cử đội đi săn mùa đông, ngày xuất phát của mọi đội đều gần giống nhau, thường là sau khi học Đại Trại xong khoảng một tuần. Tuy nhiên, việc họ trở về vào ngày nào lại phụ thuộc vào đội trưởng của từng thôn. Các đội trưởng sẽ thảo luận với dân làng địa phương, dựa trên số lượng thú săn được và sự thay đổi của thời tiết để quyết định thời điểm phù hợp đảm bảo thu hoạch đầy đủ nhưng không để đội săn gặp nguy hiểm bị tuyết lở chặn đường về.
Nhưng giờ đây, trong phòng chính, không ai biết chính xác khi nào đội săn của thôn họ sẽ trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-289.html.]
Hôm nay mọi người đều ăn no căng bụng rồi thoải mái ôm chó con về nhà mình.
Sáng sớm hôm sau, cả hai nhà không ngoại lệ đều dậy muộn.
Nhà Tô Dĩnh ở gần núi, là người đầu tiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, có vẻ như nhiều người cùng nhau đi vào thôn.
Tô Dĩnh còn chưa kịp tỉnh hẳn thì đã nghe thấy Tôn đại nương bên cạnh hét to: "Đội săn về rồi!!!"
Tô Dĩnh dụi mắt, đội săn về rồi... thật sao?
Thôn mình sắp chia cá và thịt rồi!
Đội săn mùa đông của thôn Thanh Sơn lần này vào rừng quả là đại đại đại thu hoạch, mỗi nhà trong thôn không chỉ chia được ba con cá lớn mà còn được hơn hai cân thịt các loại thú rừng!
Những con cá lớn này chủ yếu là cá chép, cá trắm và cá mè, đều là các loài cá hồ thông thường nhưng kích thước lại rất đáng nể. Do chúng sống trong một hồ nước nằm giữa những ngọn núi và thảo nguyên hẻo lánh, ít khi có dấu chân người qua lại, mà ngay cả các đội săn mùa đông của mấy thôn lân cận cũng chỉ đi qua mỗi năm một lần. Vì vậy những con cá lớn này không có kẻ thù, ngày ngày sống tự do và phát triển mạnh mẽ, cá thể có thể nặng tới năm mươi cân!
Còn số thịt thú rừng mỗi nhà được chia nghe có vẻ không nhiều, chỉ hơn hai cân, nhưng cần biết rằng cả thôn có hàng trăm hộ gia đình với hàng nghìn xã viên. Trước đó không lâu, đội cũng chia thịt heo nhưng mỗi nhà chưa tới nửa cân. Vì vậy hôm nay, tất cả mọi người trong đội Thanh Sơn đều vô cùng phấn khích, gần như cả thôn từ già trẻ lớn bé đều ra ngoài. Người thì đẩy xe, người thì gánh quang, từng nhóm ba người năm người tập trung tại sân phơi thóc để nhận thịt.
Hơn nữa vì tất cả những thứ này đều do đội săn mang về nên mỗi nhà có thành viên tham gia đội săn còn được chia thêm một con rưỡi cá lớn.
Lúc này anh họ Tô Mưu đang đứng trên sân phơi thóc, trước mặt là phần của hai nhà Lưu Lan Hương và Tô nhị bá, bên cạnh anh ấy còn có khẩu s.ú.n.g mà mình vừa được nhận tạm thời, thể hiện phong thái oai phong của mình. Trong lòng, anh ấy cảm thấy hơi gấp gáp chờ đợi gia đình đến.
Thật sự là rất nôn nóng, bởi vì sau khi kết thúc cuộc săn mùa đông, khẩu s.ú.n.g phải được trả lại ngay, nhưng anh ấy chưa có cơ hội diện bộ dáng đẹp trai này trước mặt gia đình, điều này sao có thể chấp nhận được? Như vậy thật sự không thể chấp nhận!
"Đại Mưu Tử! Đội trưởng bảo trả s.ú.n.g rồi!" Một thành viên trong đội săn bước tới giục Tô Mưu.
Tô Mưu: "..."
Tô Mưu quay đầu gọi lớn: "Biết rồi! Trả ngay đây!" Nhưng dáng người của anh ấy vẫn đứng yên bất động.
Trả cái gì mà trả, có giỏi thì bảo đội trưởng tự đến mà giục! Đội trưởng có dám không?
Hừ, tưởng anh ấy không biết vụ Đại Hắc Ngưu lén lút gửi thư tình cho em gái Tô Hương Tú chắc? Dám qua đây giục, lập tức mách tội cho cả hai ngay!
Tuy nghĩ như thế nhưng trong lòng Tô Mưu vẫn có chút lo lắng, vì anh ấy thật sự không thể hiểu nổi tại sao có người lại thích em gái của mình. Cô em hung dữ như vậy mà cũng có người vừa mắt, thật là ghê gớm. Tô Mưu sợ nếu làm Đại Hắc Ngưu phật ý, em gái mình không lấy được chồng thì phải làm sao.
Nhưng cuối cùng, nỗi mong chờ lâu nay cũng đã được đáp lại. Cha anh ấy đẩy xe xuất hiện! Cùng với Tô nhị bá còn có cả gia đình Tô Dĩnh.
Thật ra hôm qua mọi người ăn uống quá vui vẻ nên sáng nay cả nhà ngủ quên, đến khi đội săn về thôn mới đánh thức mọi người dậy.
Khi thấy người thân, Tô Mưu giơ cao bàn tay to chai sạn của mình: "Cha! Mẹ! Lư Đản! Đại Nha! Con ở đây này!!" Nhìn dáng vẻ anh ấy oai như một trạng nguyên vinh quy bái tổ.
Còn ở xa, Tô Dĩnh thì thì thầm dặn dò mấy đứa em lần cuối: "Nhớ là đừng để lộ sơ hở gì, đừng để lộ sơ hở đó!"
Thật ra là vì hôm qua, sau khi cả nhà nhặt được con nai bị ngã, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là - ăn thôi! Không ai nghĩ đến việc "liệu có nên đợi Tô Mưu về để cùng ăn không". Ngay cả khi mọi người bàn bạc sẽ tụ tập lại tối nay cũng không hề có ý định chừa lại thịt nai!
Thực ra hôm qua mọi người còn nhắc đến Tô Mưu nữa, nhưng chỉ bàn tán rằng anh ấy đi săn mùa đông, không biết khi nào trở về. Vậy mà đến lúc nói xong, chẳng ai nhớ ra việc phải để dành thịt nai cho Tô Mưu cả. Phải biết rằng vào thời kỳ này, ăn được một chút thịt đã là chuyện lớn rồi! Huống hồ đây lại là món thịt nai tươi ngon vô cùng quý hiếm...
Thế nên ai nấy đều cảm thấy có lỗi, làm cha mẹ, các cô chú cũng cảm thấy áy náy, làm em trai em gái cũng đầy cảm giác tội lỗi!