Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Lan Hương nhìn đĩa bỏng ngô, ngạc nhiên nói: "Trông giống quá! Không giống hoàn toàn nhưng mùi thì cũng tương tự!"

Bà cầm một nắm nhỏ bỏ vào miệng đã cảm nhận được hương vị khác biệt: "Con cho bao nhiêu mỡ heo và đường trắng vào đây? Thảo nào thơm thế!"

Tô Dĩnh cười trừ: "Mẹ ơi, Tôn đại nương đến có chuyện gì vậy ạ?"

Lưu Lan Hương ăn xong một nắm, không cưỡng lại được mà lấy thêm: "Hình như tối qua có ai đó cãi nhau trong sân, nhưng Tôn đại nương không nghe rõ nói gì."

Tô Dĩnh nói: "Ồ."

Cô tin rằng Tôn đại nương không nghe rõ. Nếu bà ta nghe rõ thì cả thôn sẽ biết chuyện ngay, không ai giữ kín như vậy. Tôn đại nương không thể nhịn đến giờ mới đến buôn chuyện.

Tô Dĩnh cầm đĩa bỏng ngô ra cửa: "Để con mang một ít sang nhà Tôn đại nương."

Dù Tôn đại nương nghe hay không nghe rõ, bà ta đã đến báo tin, ngoài tính buôn chuyện, bà ta cũng có chút ý tốt. Quan hệ giữa hàng xóm không gì khác ngoài việc đáp lại nhau, Tô Dĩnh hiểu rằng nên trả ơn.

Quả thật bỏng ngô rất hiệu quả. Đến tối, khi Lưu Lan Hương dẫn các con đến sân phơi thóc của đại đội xem phim, gần như cả thôn đã tụ tập đông đủ, chỗ tốt đều đã có người ngồi. Nhà Tô Dĩnh đến muộn, một phần vì Lưu Lan Hương lo con cái bị lạnh, muốn đến vừa kịp giờ xem xong rồi về.

Nhưng không sao, vì Tôn đại nương và gia đình đến sớm. Tôn Viên Viên đeo một cái túi vải nhỏ đựng bỏng ngô do Tô Dĩnh làm. Khi cô bé quay lại, thấy gia đình Tô Dĩnh đứng phía sau đám đông.

Đám đông ồn ào, náo nhiệt. Tôn Viên Viên hét lên: "Đại Nha! Đại Nha! Ở đây này!"

Tô Dĩnh nhanh nhẹn kéo các em và mẹ đi đến chỗ họ.

Lưu Lan Hương đã tính toán thời gian rất tốt, cả nhà vừa ngồi xuống thì phim bắt đầu chiếu. Hôm nay chiếu bộ phim "Địa đạo chiến", phim này rất thú vị, ngay cả Tô Dĩnh đã xem nhiều lần cũng say mê theo dõi. Tôn Viên Viên còn chia sẻ mấy miếng khoai lang khô cho chị em Tô Dĩnh, cả năm người vừa xem vừa ăn, rất vui vẻ.

Ban đầu Tô Dụ xem phim rất chăm chú. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một bộ phim, dù chỉ là những hình ảnh đen trắng mờ ảo trên bức tường trắng nhưng vẫn cuốn hút hơn hẳn so với xem kịch.

Tuy nhiên, không lâu sau, Tô Dụ buộc phải chuyển sự chú ý của mình. Cảm giác của cậu vốn đã rất nhạy bén, mà từ khi cổ họng cậu hoạt động bình thường, dường như Tô Dụ đã hoàn toàn thích nghi với cơ thể này. Mặc dù hiện tại cậu vẫn có hình dáng của một đứa trẻ nhỏ nhưng khả năng cảm nhận xung quanh của cậu đã phục hồi đến khoảng năm mươi phần trăm so với kiếp trước.

Lúc này Tô Dụ phát hiện từ bên trái có một "sinh vật" không rõ đang không ngừng phát ra ánh nhìn thèm muốn cực kỳ mãnh liệt về phía mình.

Tô Dụ không thể chịu nổi nữa.

Cậu quay đầu lại.

Tô Dụ: "..."

Thôi nào, đúng là không thể chê vào đâu được, đúng là con bé ham ăn nhà họ Vương. Khả năng tích tụ nước miếng của con bé quả là vô địch thiên hạ!

Tô Dụ quyết đoán bốc một nắm bỏng ngô và đưa qua cho con bé.

Chỉ sợ con bé này không kiềm chế được mà mở miệng nói, đến lúc đó không biết chừng sẽ phun nước miếng đầy lên mặt cậu mất!

Tô Dụ đã chủ động dâng hiến rồi, tất nhiên là bạn nhỏ Vương Nha Nha vui vẻ nhận lấy thôi.

Nhưng trước khi nở nụ cười rạng rỡ, cô bé vẫn nhớ "ực" một tiếng, nuốt nước mắt buồn tủi vào trong bụng trước.

Tô Dụ thấy vậy thì vừa yên lòng, nhưng đột nhiên nhớ ra, cô nhóc này hễ kích động là có thói quen cắn người...

Làm sao đây? Phải làm sao bây giờ??

Thật là đáng sợ quá!!

Nhân lúc Vương Nha Nha đang mải mê nhai "lốp bốp" món bỏng ngô trộn mỡ heo thơm phức, Tô Dụ nghĩ ngợi rồi quyết định mở khuy áo bông to của mình.

May mắn là chị cả của họ rất sáng suốt, sau vụ thu hoạch mùa thu đã kịp thời chuẩn bị áo bông mới rộng rãi cho từng người. Vì Tô Dụ là đứa nhỏ nhất, sau này vẫn còn nhiều cơ hội lớn lên nên áo bông của cậu đặc biệt rộng.

Lúc này để bảo vệ khuôn mặt nhỏ của mình, Tô Dụ cẩn thận kéo chiếc áo bông lớn lên, cả đầu nhỏ của cậu đều được bao bọc trong chiếc áo rộng thùng thình.

Nhưng vì cậu đã mở trước khuy áo ở cổ nên tầm nhìn phía trước không bị che khuất, Tô Dụ vẫn có thể vui vẻ và yên tâm xem "Địa Đạo Chiến".

Hiện tại phim đã đến đoạn đánh nhau kịch liệt, phe ta đang chiến đấu ác liệt với bọn quân có ria mép hình chữ nhật, nhưng vì bọn chúng đông và có lưỡi lê sắc bén, lại xuất thân từ quân đội, trong khi phe ta chỉ là dân quân và người dân bình thường nên tổn thất nặng nề. Khi thấy bọn quân ác cầm lưỡi lê đ.â.m vào đầu những người dân vô tội, nhiều đứa trẻ tại đó sợ hãi run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-256.html.]

Nhưng do cuộc ngoại giao bỏng ngô diễn ra thành công, gia đình Tô Dĩnh ngồi ở hai hàng đầu, mà vì Tô Dụ nhỏ nhắn, phim chiếu trên bức tường trắng toát, xung quanh rất tối nên...

Một đứa trẻ ngồi phía sau hét lên chói tai.

Thằng bé chỉ vào chỗ Tô Dụ, điên cuồng kêu lên: "Đầu... đầu... đầu cậu ấy bị quỷ tử chặt mất rồi! Cậu ấy không có đầu!!!"

Lúc này trong sân phơi chỉ có âm thanh của bộ phim, ngoài ra không còn tiếng động nào khác nên tiếng hét của thằng bé rất rõ ràng.

Người lớn thì bình tĩnh hơn nhưng nhiều đứa trẻ thì không. Trẻ con rất giỏi tạo ra bầu không khí kinh dị, nhiều đứa dù chưa thấy gì cũng bắt đầu la hét.

"Á... á... quỷ tử vào thôn rồi! Có quỷ tử, có quỷ tử á á á!!!"

"Tôi là chiến sĩ dân quân! Tôi giỏi nhất là đánh kẻ thù! Để tôi về nhà lấy gậy lửa!!!"

"Mẹ ơi, con sợ..."

"A a a a ma a có ma, có ma ngồi xem phim với chúng ta á á á á!!!"

Chẳng cần nói, đứa hét câu này chắc chắn đã nhìn thấy Tô Dụ.

Lúc này Tô Dụ cũng nhận ra hành động của mình có thể gây ra hiểu lầm... nhỏ? Dù sao, Tô Dụ cũng lặng lẽ kéo áo bông xuống.

Cậu là một đứa trẻ rất ngoan, tuyệt đối không làm gì để hù dọa người khác cả.

Tô Dụ nghĩ rằng sẽ xóa sạch chứng cứ để nhanh chóng kết thúc cuộc náo loạn này. ... Nhưng rõ ràng, hiệu quả không được tốt lắm.

"Á á á á!!! Đầu của ma lại mọc ra rồi!!! Nó cải trang thành người, lẫn vào giữa chúng ta á á á á!!!"

"Mẹ ơi! A a a mẹ ơi con sợ!!"

"Ma đến ăn thịt chúng ta rồi á á á..."

Tô Dụ: "..."

Làm người thật khó.

Còn đại đội trưởng Vương Đại Lực ngồi ở bên trái của Tô Dụ thì vì ngồi trong vùng mù tầm nhìn nên không biết cảnh tượng kinh khủng gì vừa xuất hiện bên phải mình, lúc này anh ta chỉ muốn giữ trật tự, nhanh chóng kết thúc cuộc hỗn loạn này.

Vương Đại Lực quay đầu hét lên: "Các nhà có người lớn thì quản lý bọn nhỏ đi, xem phim chú ý giữ im lặng!"

Rồi Vương Đại Lực rướn cổ hét vài lần.

Nhưng không ai nghe anh ta cả...

Bất đắc dĩ, người chiếu phim đành phải tạm dừng chiếu rồi Vương Đại Lực bảo người bật đèn trong sân phơi.

Đây vốn là một trong những hoạt động giải trí hiếm hoi trong năm của thôn, cuối cùng lại biến thành một cuộc họp toàn thôn vào giữa đêm khuya.

May mà vì chỗ ngồi của Tô Dụ quá gần phía trước, lúc đó có nhiều người lớn nhìn thấy bộ mặt thật của "ma vô đầu" nên sự việc nhanh chóng được làm rõ.

Đại đội trưởng Vương Đại Lực rất không biết nói gì, anh ta hỏi Tô Dụ: "Tại sao không yên ổn xem phim mà lại làm trò hù dọa người khác?"

Tô Dụ: "..."

Cháu mà nói là do chú, chú có tin không?

Nếu không phải chú cưới vợ rồi sinh con gái thích ăn vặt, cháu có đến nỗi thế này không?!

Nhưng Tô Dụ nói dối: "Cháu lạnh tai."

Vương Đại Lực: "..."

Thằng bé này nói là tai nó lạnh nên mới làm ra chuyện này, anh ta thật không biết nói gì thêm.

Loading...