Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 254

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:49
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi cả ba người đã về nhà và nghỉ ngơi, Tô đại bá bắt đầu suy nghĩ lại toàn bộ sự việc.

Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu? Ông ta nhớ rằng trước đây mình và mấy đứa cháu nhà em trai dù không thân thiết lắm nhưng chúng vẫn kính trọng mình. Vậy từ khi nào mà chúng lại đề phòng ông ta như vậy?

Tô đại bá nghĩ mãi rồi nhận ra rằng, dường như mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ sau vụ chia lương thực sau thu hoạch mùa thu.

Vì vậy, Tô đại bá bắt đầu thì thầm vào tai Tô đại nương.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, Lưu Lan Hương đã dẫn các con thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Nhưng khi Lưu Lan Hương mở cửa phòng, bà phát hiện ra Tô đại nương đã dậy sớm bận rộn trong bếp.

Không chỉ vậy, Tô đại nương còn mời Lưu Lan Hương và các cháu vào bếp.

Lúc này, trên chiếc bàn tròn nhỏ trong bếp nhà Tô đại bá có năm bát cháo kê đặc sánh và năm quả trứng luộc.

Tô đại nương cười dịu dàng: "Tối qua vất vả cho mấy mẹ con rồi, ăn sáng xong hãy về nhé, trưa nhớ qua dự tiệc nhé!"

Lưu Lan Hương: "..."

Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "..."

Thế này sao giống cáo chúc Tết gà thế này!

Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là đại nương thử một miếng trước đi?"

Tô đại nương: "..."

Mẹ nó, lại muốn đánh con bé này rồi!

Tô đại nương đã chuẩn bị tâm lý từ sáng sớm, đúng vậy, bà ta dậy từ khi trời còn chưa sáng để nấu cháo kê, quyết tâm để Lưu Lan Hương và mấy đứa trẻ cảm nhận được tình thân ấm áp, sau đó giúp nhà bà ta thuận lợi lấy được vàng!

Nhưng nhưng nhưng... bà ta không ngờ con nhóc lại giở trò này với mình!

Tô đại nương không thật lòng muốn đối xử tử tế với Tô Dĩnh, tất nhiên là không. Khi nấu cháo, bà ta đã cố gắng kiềm chế không xông vào phòng mà đánh Tô Dĩnh một trận, chỉ vì sự cám dỗ của vàng quá lớn.

Trong lòng Tô đại nương, lúc này có hai phiên bản thu nhỏ của chính mình đang đánh nhau.

Một Tô đại nương phiên bản hung hăng đã túm lấy tóc của phiên bản lý trí.

Tô đại nương phiên bản hung hăng nói: "Xông vào! Lên đánh con bé đó! Cho nó biết tay!"

Nhưng phiên bản lý trí đáp lại: "Không được! Bà nghĩ tôi không muốn sao? Nhưng vàng chưa lấy được! Tối qua ông nhà dặn rồi, phải dùng biện pháp mềm dẻo! Bà không hiểu mềm dẻo là gì à!!"

Thế là phiên bản hung hăng chỉ có thể tức giận túm tóc mình và giậm chân tại chỗ.

Dù cuộc đấu tranh giữa hai phiên bản Tô đại nương này chỉ diễn ra trong đầu nhưng biểu hiện ra ngoài là một nửa khuôn mặt bà ta giữ không được vẻ ôn hòa mà đã biến thành nụ cười gượng gạo, trong khi nửa còn lại vẫn cố gắng mỉm cười.

Trông thật đáng sợ, như có hai mặt đối lập trên cùng một khuôn mặt! Lưu Lan Hương đã sợ đến mức vô thức kéo mấy đứa trẻ ra sau lưng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-254.html.]

Tô Dĩnh nhận ra tình hình không ổn, sợ rằng Tô đại nương sắp bùng nổ trong sự im lặng hoặc biến thái trong sự im lặng!

Vì vậy Tô Dĩnh nhanh chóng nhét năm quả trứng gà trên bàn vào túi, miệng nói: "Đại nương, chúng cháu về nhà trước đây. Trưa nay chúng cháu sẽ không đến, chúc anh họ hai có một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhé!"

Nhưng thật đáng tiếc là điều này chắc chắn sẽ không thành sự thật, ha ha ha!

Nói xong, Tô Dĩnh kéo Lưu Lan Hương và mấy đứa trẻ chạy đi.

Tô đại nương ghét nhất khi Tô Dĩnh gọi Tô Đại Nghiệp là anh họ hai, vì trong lòng bà ta, chỉ con trai bà ta mới xứng đáng là trưởng tử đích tôn của nhà họ Tô! Nhà thứ hai kia, sao lại dám sinh ra trưởng tử! Chắc chắn là do lão tiện nhân Vương Quế Trân kia dùng thủ đoạn hại bà ta sinh con muộn!

Vương Quế Trân chính là vợ của Tô nhị bá, mà Tô đại nương đã ôm hận về chuyện sinh con từ lâu.

Lúc này Tô Dĩnh cố tình nhắc lại chuyện này chính là để chọc tức Tô đại nương, mà quả thật Tô đại nương đã rất tức giận. Cộng thêm sự việc vừa rồi, bà ta đã gần như không thể giữ được lý trí nữa.

Nhưng khi Tô đại nương muốn tìm ai đó để trút giận thì Tô Dĩnh và các em đã chạy mất tăm mất tích khiến cơn giận của bà ta không có chỗ xả, lòng bà ta càng tức tối, đầu óc "ù ù" không thôi.

Tô đại nương muốn đập bàn đập bát nhưng bàn và bát đều đáng tiền, bà ta không nỡ, cuối cùng chỉ có thể hét lớn vào sân: "Đại Trân! Đã mấy giờ rồi mà con không dậy dọn dẹp nhà cửa? Hôm nay anh con cưới vợ mà con không biết hay sao!"

Tô Đại Trân vô tội nhưng cũng không đáng thương, giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ,"vút" một cái ngồi dậy rồi không giữ được thăng bằng,"lăn lông lốc" xuống giường.

Lúc này, mặt đất lạnh giá như băng khiến Tô Đại Trân lạnh đến run rẩy nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đó là tiếng gầm rú của mẹ cô ta, nên cô ta vội vàng đáp "Con đến ngay" rồi nhanh chóng mặc quần áo ra ngoài làm việc.

Tiếng hét của Tô đại nương cũng khiến hàng xóm xung quanh tỉnh dậy. Mặc dù giờ này cũng nên dậy rồi, nhưng bị đánh thức bởi tiếng hét của người khác thì vẫn khác so với tự mình tỉnh dậy. Các hàng xóm chỉ có thể chửi thề trong nhà mình và bắt đầu một ngày bận rộn.

Tuy nhiên, tất cả những điều này không liên quan gì đến gia đình Tô Dĩnh. Hai ngày qua, Tô Dĩnh đã cố gắng hết sức để chọc giận Tô đại nương nên trưa nay chắc chắn không dám đến nhà bà ta ăn cơm nữa. Ai biết được Tô đại nương có muốn hạ độc cả gia đình để trả thù hay không.

Lúc này cả nhà Tô Dĩnh bao gồm cả Lưu Lan Hương, mỗi người đang cầm một quả trứng ăn một cách ngon lành. Cháo kê họ không dám ăn, nhưng trứng thì không sao, chỉ cần bóc vỏ là có thể ăn được.

Tô Thành cắn miếng trứng rồi nói: "Sao trứng nhà đại bá lại ngon thế nhỉ, lòng đỏ có vẻ nhiều hơn, mà kích thước trứng cũng to hơn nhà mình!"

Tô Mậu nhíu mày nghĩ một lúc rồi nói: "Còn to hơn trứng nhà người khác nữa."

Ở thôn này, gà được nuôi thả rông, đôi khi gà của người khác chạy đến nhà hàng xóm, nếu may mắn, có thể để lại một ít phân hoặc trứng. Gà của từng nhà đều được đánh dấu, chẳng hạn như đánh dấu bằng một điểm đỏ trên cánh hoặc buộc một sợi dây quanh chân. Nếu trẻ con trong thôn thấy gà của người khác đẻ trứng thì sẽ trả lại.

Tô Mậu và Tô Thành đều từng làm công việc này, vì vậy Tô Mậu rất tự tin vào lời mình nói.

Thực ra Lưu Lan Hương đã nhận thấy điều này từ lâu, bà có một giả thuyết trong đầu nhưng không nói ra, sợ các con sẽ ra ngoài nói linh tinh, lúc đó không có chứng cứ lại dễ gây rắc rối.

Nhưng Tô Dĩnh thì không ngần ngại, các chị em cô đã có hơn trăm đồng tiền tiêu vặt giấu kín khỏi Lưu Lan Hương, điều này chứng tỏ rằng miệng họ rất kín.

Vì vậy, Tô Dĩnh nhìn xung quanh, thấy các ống khói đều đang bốc khói trắng, có lẽ mọi người vừa mới bắt đầu nấu ăn nhưng trên đường vẫn chưa có ai. Cô thì thầm: "Các em đừng nói ra ngoài nhé, chị đoán là nhà đại bá thường xuyên cho gà ăn lương thực, nếu không sao gà lại đẻ trứng to thế này được."

Tô Mậu và Tô Thành ngạc nhiên đến mức bụm miệng lại.

Tô Dụ suy nghĩ một lúc rồi cũng bụm miệng theo.

Tô Mậu ngạc nhiên nói: "Sao nhà họ lại phung phí như vậy? Đó là lương thực đấy!"

Tô Dĩnh nói: "Nhà họ đâu phải người thường, không phải là phục vụ cho cái gì đó à. Chị nói cho các em biết, nhà họ rất kỳ lạ, sau này gặp phải họ thì tránh xa ra, không được trò chuyện với họ."

Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đều gật đầu ngoan ngoãn.

Loading...