Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:41
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Dĩnh tiếp tục làm hết chỗ kiwi còn lại thành mứt, đóng vào hũ rồi cất đi, sau đó mới vào phòng ngủ.
Mứt kiwi này sẽ giữ được lâu, sau này khi cảm thấy nóng trong người, chỉ cần múc một muỗng nhỏ hòa vào nước uống sẽ có ngay một cốc nước trái cây chua chua ngọt ngọt ngon lành!
Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Tô Dĩnh mới đưa ra hai mươi đồng và kể với Lưu Lan Hương về chuyện Tô đại nương đến vào hôm qua.
Tô Dĩnh nói: "Haizz, họ cứ nhất quyết muốn đưa, con nghĩ thôi thì nhận lấy, nếu không họ sẽ không yên tâm mà."
Lưu Lan Hương: "..."
Bà chưa bao giờ thấy anh trai chồng hào phóng như vậy trước đây... Mà... trước giờ bà có thấy đâu!
Sau khi nói xong, Tô Dĩnh lén quan sát mẹ rồi lại quan sát lần nữa.
Cuối cùng cô nhận ra rằng mẹ Lưu Lan Hương thật sự tin vào những lời bịa đặt vừa rồi của cô...
Điều này thật sự không ổn, mẹ cô quá ngây thơ rồi phải không?
Vì vậy, Tô Dĩnh quyết định dạy mẹ một bài học sinh động về cách phòng chống lừa đảo.
Cô nói: "Mẹ, mẹ, mẹ nhìn con này!"
Lưu Lan Hương ngẩng đầu lên.
Tô Dĩnh nói liến thoắng: "Mẹ ơi, thực ra những lời con nói lúc nãy, một nửa là sự thật nhưng nửa còn lại là bịa đặt đấy. Thực tế là Tô đại nương đã đến nhà mình mượn phòng, nhưng con đã chủ động đòi hai mươi đồng. Ban đầu con định nói rằng nhà mình và nhà bác ấy không qua lại gì, tại sao lại đến mượn nhà mình chứ, nên con mới đòi giá cao. Nhưng không ngờ Tô đại nương và Tô đại bá lại thực sự đồng ý, thật là kỳ lạ. Nhưng vì họ đã đồng ý trả tiền nên mình cứ nhận mà dùng thôi."
Lưu Lan Hương: "..."
Con dám lừa cả mẹ sao?
Lưu Lan Hương nghiến răng.
Bà quay người lại.
Bà bắt đầu tìm cái chổi để dạy con một bài học.
Nhưng khi Lưu Lan Hương tìm được cái chổi và chuẩn bị nói chuyện phải trái với đứa con của mình...
Thì trên bàn ăn không còn đứa trẻ nào nữa!!
Lưu Lan Hương tức giận ném mạnh cái chổi lên giường rồi thu dọn hai mươi đồng trên bàn.
Sinh con có ích gì? Chỉ làm mình bực bội thôi!
Càng lớn càng làm mình tức giận!!... Nhưng sao nhà Tô đại bá lại nhất quyết muốn mượn nhà mình chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-251.html.]
Trong hai ngày tiếp theo, Tô Dĩnh dẫn các em đi chơi với những chú chó con.
Giờ đây những chú chó con nhà Trương lão đầu tuy vẫn chưa biết đi nhưng đã bò rất nhanh và chúng rất dễ thương khi làm quen với mọi người. Trong khi đó, bà mẹ đáng thương là con ch.ó săn lớn đã trải qua gần nửa tháng dưỡng sức, cuối cùng cũng được Trương lão đầu cho phép đi dạo quanh nhà.
Nói chung, mấy đứa trẻ và những chú chó con chơi đùa với nhau rất vui vẻ, nhưng cả hai bên đều nghĩ rằng mình đang chơi với đối phương.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rồi chiều ngày mùng 3 cũng đến. Lưu Lan Hương dẫn các con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Một phần là vì nhà họ đã nhận hai mươi đồng từ nhà Tô đại bá, mà Lưu Lan Hương cũng nhận thấy có điều gì đó không bình thường. Hai mươi đồng không phải là số tiền nhỏ, nhưng ai đó lại sẵn lòng trả nhiều tiền chỉ để mượn ngôi nhà của bà trong một đêm, điều này thật kỳ lạ. Tuy Lưu Lan Hương không nghĩ nhà mình có gì đặc biệt nhưng dù nhà Tô đại bá có thấy gì ở nhà bà thì bà cũng không muốn trả lại số tiền này.
Nhưng Lưu Lan Hương là người chân thật, đã nhận tiền của người ta thì phải đảm bảo họ ở thoải mái, mà chỉ cần họ đã ở trong nhà bà thì đừng mong đòi lại tiền. Hai mươi đồng có thể mua được cả ngàn cân lương thực, Lưu Lan Hương còn phải nuôi bốn đứa con nên bà không muốn bỏ qua số tiền này. Mặc dù Lưu Lan Hương có chút ngây thơ nhưng khi đụng đến tiền bạc, bà rất cẩn trọng.
Ngoài ra cũng là vì Tết sắp đến, các gia đình đều dần dần bắt đầu dọn dẹp tổng vệ sinh. Nhà cửa ở nông thôn khác với các căn hộ trong thành phố, hầu hết đều là đất nện, rất dễ bị bẩn khi tuyết tan, việc dọn dẹp rất phiền phức. Các vật dụng trước và sau nhà, nông cụ trong sân cũng cần được thu xếp một chút.
Khi năm mẹ con đã dọn dẹp gần xong, ít nhất cũng đã làm cho sân trông sạch sẽ thì mặt trời cũng bắt đầu lặn. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn này họ chỉ có thể làm sạch bề ngoài, nhưng thực tế là những căn phòng chứa đồ vẫn không thể nhìn kỹ được.
Trước đó Tô Dĩnh đã đến nhà Tô đại bá kiểm tra, xác nhận rằng họ sẽ đến nhà cô sau khi trời tối, mà khi đến nơi, họ sẽ đi ngủ ngay rồi rời đi ngay khi mặt trời mọc. Tuy nhiên nhà Tô đại bá cũng giống như vậy, có nghĩa là họ sẽ không chuẩn bị bữa tối hôm nay hay bữa sáng ngày mai cho nhà cô và đừng mong có bữa tiệc trưa ngày mai.
Lúc này Lưu Lan Hương đang dẫn các con ăn tối trong bóng tối. Bữa tối do Tô Dĩnh nấu là món canh mì lát ngô, cô đã dùng cải bắp thái sợi và hành gừng để làm nước dùng, mùi thơm phức, cả nhà ăn rất ngon miệng.
Khi thấy thời gian gần đến, cả nhà thu dọn bát đĩa sạch sẽ rồi Lưu Lan Hương dẫn các con đến nhà Tô đại bá.
Nhưng đang đi, Tô Dĩnh đột nhiên nói: "Ôi trời, mẹ ơi, con quên mang bát rồi, tối nay nếu khát nước thì làm sao? Chắc chắn nhà Tô đại bá không muốn cho chúng ta dùng bát của họ đâu..."
Lưu Lan Hương vốn là người ít nói, nghe vậy lo lắng nói: "Thế thì con về nhà lấy đi, mẹ dẫn các em đi chậm thôi, không cần vội, mẹ sẽ đợi con."
Tô Dĩnh vội quay lại, mang theo túi nhỏ trên lưng chạy về nhà.
Nhưng khi về đến nhà, tất nhiên cô không chỉ lấy mỗi cái bát mà còn chuẩn bị thêm những đạo cụ mà cô đã chuẩn bị trước. Sau đó cô nhét thêm vài thứ nặng vào túi rồi nhanh chóng chạy đi gặp lại mẹ và các em.
Dù túi có nặng hơn một chút nhưng không chiếm nhiều diện tích, Tô Dĩnh cũng cố tình không tỏ ra mệt mỏi nên Lưu Lan Hương và các em không phát hiện điều gì bất thường.
Khi cả nhà đến nhà Tô đại bá, quả nhiên không có ai trong nhà ra đón, kể cả Tô đại bá, Tô đại nương hay Tô Đại Nghiệp, người sẽ cưới vào ngày mai. Ngay cả Tô Đại Điền 8 tuổi cũng đã đi ngủ từ sớm, chỉ có Tô Đại Trân với gương mặt cau có mở cửa cho họ.
Tô Đại Trân đã bị Tô đại nương cảnh cáo từ trước rằng tối nay rất quan trọng, không được gây chuyện nên dù ghét gia đình Tô Dĩnh đến đâu, cô ta cũng phải nén nhịn nói: "Phòng của chị tôi đã được dọn dẹp, khi ngủ nhớ cẩn thận, đừng làm bẩn ga giường của tôi. Sáng mai dậy sớm rồi đi ngay, đừng làm lỡ việc."
Nói xong, Tô Đại Trân không đợi Lưu Lan Hương và các em trả lời, cô ta tự động đóng cửa và quay lại phòng ngủ.
Thực ra không ai trong gia đình Tô Dĩnh ngạc nhiên về cách hành xử này của nhà Tô đại bá, thậm chí họ còn cảm thấy đó mới là bình thường. Còn Tô đại nương đã đưa hai mươi đồng để mượn nhà thì đúng là điên rồi.
Lúc này trong sân nhà Tô đại bá trống rỗng, gia đình Lưu Lan Hương cảm thấy thoải mái, nhưng họ không nhìn quanh mà đi thẳng đến căn phòng duy nhất còn sáng đèn trong sân.
Đó là phòng của Tô Đại Lan, con gái lớn của Tô đại bá đã lấy chồng ở huyện. Khi cả nhà bước vào phòng, họ nhận thấy nhiệt độ trong phòng như lạnh hơn trong nhà mình, nhưng không thể nào, nhà Tô đại bá được xây bằng gạch xanh và mái ngói, chất lượng đảm bảo, sao có thể lạnh hơn nhà tranh của họ được?
Sau khi Tô Dĩnh chạy ra ngoài kiểm tra, cô phát hiện rằng căn phòng của Tô Đại Lan đã bị sửa đổi. Phòng này không được đốt lửa trực tiếp dưới giường đất như thường lệ mà dùng chung ống khói với phòng của Tô Đại Nghiệp. Do đó phần giường đất của Tô Đại Lan chỉ nhận được nhiệt từ ống khói, không đủ ấm áp như giường chính của Tô Đại Nghiệp.
Còn phòng của Tô Đại Trân thì cũng tương tự, chỉ là phần giường đất phía cuối ống khói của phòng Tô Đại Điền.