Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:36
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô đại nương vội vàng đưa tay ngăn cửa lại ngay trước khi Tô Dĩnh đóng cửa, vừa kịp để bàn tay của bà ta lọt vào khe cửa và bị kẹp.
Tô đại nương hét lên: "Á!!!"
Bà ta hoảng loạn: "Buông tay ra, buông ra ngay!!!"
Lúc này Tô Dĩnh mới từ từ nới lỏng tay.
Cô nói một cách giả tạo: "Ôi trời, sao đại nương lại bất cẩn như vậy chứ! Nhưng không sao đâu, cửa nhà cháu rất chắc chắn, bác không cần bồi thường đâu."
Đúng vậy, cô cố tình làm vậy đấy, hề hề!
Tô đại nương: "..."
Con bé này thật đáng ghét!
Bà ta muốn chửi bới nhưng ánh mắt lạnh lùng của Tô Dĩnh khiến bà ta nhớ đến số vàng mà gia đình Tô Dĩnh có thể sắp thuộc về gia đình bà ta. Tô đại nương hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn giận và cố gắng nhẫn nhịn.
Nhiệm vụ hôm nay của bà ta vẫn chưa hoàn thành, tạm thời không nên chấp nhặt với con bé này!
Bà ta nặn ra một nụ cười khó coi: "Vừa nãy trời lạnh quá, ha ha, đại nương bị lạnh cóng nên cảm thấy không thoải mái... Ha ha... Cháu này, sao lại nóng nảy như vậy chứ. Haiz... Đại nương đến đây là để mượn phòng của nhà cháu, cháu biết mà, anh họ của cháu sắp cưới rồi. Nhà cô dâu ở xa, không tiện ở nhà trước hôn lễ nên để không bị lỡ giờ lành..."
Mỗi nơi có phong tục cưới hỏi khác nhau, ở đây họ chú trọng tiệc cưới vào buổi trưa, nếu muộn hơn sẽ bị coi là tái hôn. Tuy rằng hiện nay chính quyền kiểm soát chặt chẽ nhưng thôn này hẻo lánh, miễn là không làm ầm ĩ lên cũng không ai kiểm tra việc tổ chức cưới hỏi theo giờ lành hay không.
Tô Dĩnh thấy Tô đại nương cố giả vờ làm người lớn tốt bụng thì lạnh lùng cười thầm. Rõ ràng nếu không có chút mưu mô và diễn xuất thì không thể trở thành kẻ xấu.
Dù đã chuẩn bị sẵn để cho Tô đại bá mượn phòng nhưng Tô Dĩnh không định đồng ý dễ dàng. Cô cắt ngang màn trình diễn của Tô đại nương: "Không cho mượn."
Rồi cô lại làm động tác đóng cửa.
Tô đại nương: "..."
Bà ta đã chịu thiệt một lần nên lần này không dám đưa tay ra nữa, vội vàng dùng cơ thể chặn cửa.
Tô đại nương nói: "Ôi trời, cháu bé này, chúng ta là họ hàng gần gũi, m.á.u mủ ruột thịt, sao cháu có thể từ chối một việc nhỏ như vậy chứ? Như vậy là thiếu tình cảm lắm đấy. Đến khi chuyện này lan truyền ra ngoài, ai còn dám qua lại với nhà cháu nữa..."
Đây là chiêu bài quen thuộc của Tô đại nương - áp đặt đạo đức.
Nhưng Tô Dĩnh đáp: "Ồ, nhà nhị bá điều kiện tốt hơn mà, nhà đó là nhà đá, rất chắc chắn, không bị gió lùa, tuyết không đè sập, sao không mượn nhà đó mà lại đến mượn nhà tranh dột nát của chúng cháu? Để rồi nhà bác dám nói dối, cháu sẽ lấy cồng chiêng dẫn các em đi từng nhà nói rõ về chuyện gia đình bác bắt nạt mẹ góa con côi chúng cháu. Bác thử xem!"
Tô đại nương: "..."
Thực ra Tô Dĩnh đã tưởng tượng ra đủ loại tình huống đối thoại từ lâu, không chỉ kiếp này mà còn cả kiếp trước khi cô truy tìm sự thật, cô đã diễn tập không biết bao nhiêu lần.
Nhưng tất nhiên, ở kiếp trước, việc diễn tập chỉ là để xả giận, tự mình đóng hai vai cho đỡ tức, ai mà ngờ lại có ngày giấc mơ trở thành hiện thực?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-249.html.]
Vì vậy đối với Tô Dĩnh, tình huống này không xa lạ, nhưng với Tô đại nương thì không. Lúc này bà ta bị Tô Dĩnh làm choáng váng.
Tô đại nương thật sự hoang mang...
Chuyện gì thế này?
Lúc tập dượt ở nhà đâu có đoạn này!
Trước khi đến đây, cả bà ta và Tô đại bá đều tưởng tượng sẽ đối thoại trực tiếp với Lưu Lan Hương, với tính cách nhút nhát của bà, chỉ cần Tô đại nương tỏ thái độ cứng rắn và đưa ra vài lý lẽ lớn, chắc chắn Lưu Lan Hương sẽ không chống đỡ nổi. Bà vốn không phải là người khôn ngoan.
Khi đó Tô đại nương còn tự tin rằng mình sẽ dễ dàng giải quyết được chuyện này. Nhưng họ không hề nghĩ tới việc Tô đại nương còn chưa gặp được Lưu Lan Hương đã bị Tô Dĩnh làm cho cứng họng.
Nhưng dù không nói được gì, Tô đại nương vẫn cố gắng đứng đó mà ứng biến. Việc mượn phòng là bước quan trọng, nếu không nắm chắc cơ hội lần này, sau này muốn vào được hầm nhà Tô Dĩnh sẽ rất khó khăn.
Tô đại nương vẫn còn chút mưu trí, không thì làm sao bà ta có thể điều khiển Tô Đại Trân ngoan ngoãn như vậy. Bà ta nhanh chóng nghĩ ra một lý do khác.
Chiêu bài thứ hai của Tô đại nương - nói dối.
Bà nói: "Ôi trời, cháu không biết đấy thôi, cô dâu thích yên tĩnh, nhà nhị bá của cháu nằm gần trung tâm thôn, cô dâu không quen. Nếu tối nay không ngủ ngon thì ngày mai sẽ bị người ta cười chê đấy!"
Tô Dĩnh thầm nghĩ phản ứng của bà ta cũng nhanh đấy, nhưng không sao, cô cũng không kém. Đối phó với một kẻ nhỏ mọn như bà ta chẳng mất chút công sức nào.
Tô Dĩnh khoanh tay nói: "Cô dâu thích yên tĩnh như vậy à? Nhưng nhà bác chẳng phải gần trung tâm thôn hơn nhà nhị bá sao? Hôn lễ chỉ tổ chức một ngày thôi à? Sau này không tổ chức nữa? Hay là sau này không sợ mất mặt nữa? Hay là... bác muốn lừa cưới! Định không đón dâu về trước? Chuyện này không hay đâu, cháu phải đến đại đội nói chuyện này, bác không thể vì cưới vợ mà làm ô danh thôn Thanh Sơn chúng ta..."
Càng nói, lời của Tô Dĩnh càng khó nghe, Tô đại nương nào dám để cô bé này nói thêm nữa. Nếu hàng xóm xung quanh nghe thấy thì không xong đâu!
Tô đại nương vội vàng ngăn cô lại, bà ta nhìn xung quanh với vẻ lo lắng rồi nói với Tô Dĩnh: "Không không không, không phải như vậy! Nghe đại nương nói hết đã. Anh họ của cháu... đúng, anh họ của cháu sẽ kết hôn trước, sau này sẽ xây nhà mới trong thôn, vợ chồng trẻ sẽ dọn ra ở riêng, khi đó sẽ chọn một mảnh đất ở xa một chút là được. Đại nương có thể lừa cháu sao? Chắc chắn là nhà cháu phù hợp nhất nên mới đến mượn phòng của nhà cháu thôi!"
Mặc dù Tô đại nương nói như vậy nhưng thực tế trong lòng bà ta nghĩ rằng cứ lừa qua chuyện trước đã. Còn sau này họ có dọn ra ở riêng hay không thì khi cửa đóng then cài, ai có thể can thiệp được? Với lại đâu có ai nghe thấy bà ta nói gì, khi đó bà ta sẽ giải thích là do trẻ con nói bậy. Việc xây nhà là chuyện lớn, ai lại tin lời của một đứa trẻ?
Tô đại nương tưởng rằng mình đã giải thích rất chu toàn, nhưng ánh mắt khinh miệt của bà ta đã vô tình tiết lộ ý đồ của mình.
Thực ra Tô Dĩnh không có ý định từ chối nên cô gật đầu như thể đã bị thuyết phục.
Sau đó, cô nói: "Ồ, thì ra là vậy. Được rồi, lát nữa cháu sẽ nói với mẹ thu dọn nhà kho. Nhà cô dâu có bao nhiêu người vậy? Nếu không đủ chỗ trong nhà kho thì ngủ ở sân có được không?"
Tô đại nương: "..."
Tô đại nương tức đến mức tay run lên!
Nếu chỉ cần ngủ ở nhà kho hay sân thì bà ta cần gì phải mất công đến đây nói chuyện lâu như vậy? Cưới hỏi là chuyện trọng đại! Là cưới hỏi đấy! Mà thời tiết này lạnh đến âm ba, bốn mươi độ!!! Nó nói chuyện này mà không sợ người ta coi là đùa à? Đồ khốn nạn...
Tô đại nương bối rối nhưng không dám nổi giận! Cũng không thể làm ầm lên! Vì còn những thỏi vàng lớn đáng giá mà! Lớn hơn cả thỏi vàng của gia đình bà ta!
Toàn thân Tô đại nương nóng bừng, mạch m.á.u trên trán nổi lên nhưng bà ta vẫn phải giữ mặt mũi, không muốn làm lớn chuyện để hàng xóm kéo đến xem. Hơn nữa bà ta vẫn muốn hoàn thành việc này.
Sự ham muốn thỏi vàng khiến Tô đại nương không lao vào tát Tô Dĩnh, nhưng nếu nuốt cơn giận này xuống thì thật là khó chịu. Hai luồng cảm xúc đối lập làm Tô đại nương không biết nói gì, chỉ có thể cố gắng thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh.