Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:32
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lư Đản nói: "Người này kỳ lạ thật, trời lạnh thế này mà vẫn muốn vào rừng. Cha em nói rằng nếu em dám vào rừng sâu khi tuyết tích tụ, ông sẽ đánh gãy chân em."
Tô Mậu cũng gật đầu: "Đúng vậy, anh ta còn nói rằng sau này không cần dùng đến tiền, sao có chuyện không cần dùng tiền được? Chẳng hiểu nổi."
Trong đầu Tô Mậu bảy tuổi vẫn chưa hình thành khái niệm về ngoại tệ, thậm chí anh còn không biết tiền tệ quốc gia có bao nhiêu mệnh giá, chỉ nhận ra những đồng xu, đồng hào và đồng bạc phổ biến, vài lần thấy tờ mười đồng nhưng không nhìn kỹ, giờ đã quên mất nó trông thế nào.
Lúc này Tô Dĩnh ngắt lời các em: "Vừa rồi người đàn ông đó đưa tổng cộng hơn 130 đồng, sau khi trừ tiền ngô, mỗi người chúng ta được chia 26 đồng. Tô Mậu, tiền của mấy em cứ để chị giữ, sau này chị lên huyện hoặc lên công xã sẽ mua đồ ăn ngon cho các em."
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đồng thanh: "Vâng, chị!"
Chị gái của họ rất hào phóng, chưa bao giờ để họ thiếu đồ ăn ngon.
Tô Dĩnh quay sang hỏi Lư Đản: "Lư Đản, số tiền này em muốn giữ làm tiền riêng hay nộp cho gia đình?"
Lư Đản: "???"
Lư Đản: "!!!"
Nhiều tiền thế này!
Lại còn có thể giữ làm tiền riêng nữa sao??!
Lư Đản phấn khích: "Là của em! Em muốn giữ làm tiền riêng!!!"
Tô Dĩnh gật đầu rồi đưa tiền cho Lư Đản.
Tô Dĩnh nói: "Chị sẽ không nói với nhị bá đâu, nhưng em nhớ đừng để lộ ra nhé."
Lư Đản theo phản xạ đáp: "Tất nhiên em sẽ không nói lộ đâu! Miệng em kín lắm!"
Nhưng rồi Lư Đản chợt nhớ đến ba cậu em họ dễ thương, bèn nói với Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ: "Các em đừng làm anh bẽ mặt nhé! Nếu cha anh biết thì sẽ đánh c.h.ế.t anh mất!! Đây là tiền để dành lấy vợ, quan trọng lắm đấy! Anh em thì phải kín miệng nhé!"
Anh hai Tô Mậu đáp: "Chắc chắn chúng em không nói đâu, nói ra thì mẹ em cũng biết. Nếu mẹ em biết thì chắc chắn sẽ giữ lại đến khi bạc trắng đầu, tiêu một xu cũng khó, không tiện như để ở chỗ chị gái đâu."
Lư Đản gãi đầu: "Hì hì, cũng đúng."
Thực ra bình thường Lư Đản là một cậu bé khá thông minh, nhưng đột nhiên bị số tiền trời cho 26 đồng làm cho choáng ngợp.
Sau khi Lư Đản bắt đầu cười, mọi người cũng cười theo.
Tô Dĩnh thầm nghĩ, thật không cần phải nhắc mọi người không được tiết lộ ra ngoài!
Cô nhét 110 đồng tiền lớn vào túi và bắt đầu suy nghĩ xem nên mua gì vào mùa xuân tới.
A, cái kho nhỏ của cô lại đầy thêm rồi-
Khi mấy chị em về đến nhà thì vừa đúng giờ cơm trưa, hôm nay Lưu Lan Hương nấu món bắp cải xào giấm kèm theo món cháo ngô quen thuộc.
Trong bữa ăn, Lưu Lan Hương nói: "Vừa nãy đại đội thông báo, ngày 4 tháng này sẽ chiếu phim và ngày 6 thì đội săn mùa đông sẽ xuất phát."
Tô Mậu và Tô Thành nghe xong thì rất phấn khởi, Tô Mậu hỏi: "Mẹ, họ có nói sẽ chiếu phim gì không?"
Lưu Lan Hương lắc đầu: "Không, nhưng mỗi năm cũng chỉ chiếu mấy bộ phim quen thuộc thôi, năm nay chắc cũng tương tự."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-247.html.]
Mặc dù mỗi năm phim chiếu đều giống nhau nhưng chỉ trước Tết mới có cơ hội được xem phim nên Tô Mậu và Tô Thành vẫn rất vui mừng.
Tô Dụ không nói gì, cậu thực sự không hiểu rõ "chiếu phim" nghĩa là gì. Ký ức trong cơ thể cậu mơ hồ và không đầy đủ, dường như không có đoạn ký ức này, nhưng không sao, vài ngày nữa xem thì cậu sẽ biết thôi.
Tô Dĩnh cũng không nói gì, phần vì cô đã xem nhiều loại phim hiện đại hơn ở thời kỳ hậu thế, cả những bộ phim phải đeo kính đen để xem, chúng rất sống động. Những bộ phim đó chắc chắn thú vị hơn nhiều so với phim chiếu trên tường trắng ở sân phơi của thôn nên Tô Dĩnh không mấy hứng thú.
Ngoài ra, cô cũng nhớ rằng mấy món đạo cụ cô mua từ Triệu lão thái sẽ sớm có dịp sử dụng. Tô Dĩnh vừa húp cháo vừa cười thầm một cách gian xảo.
Đối diện, Tô Dụ: "..."
Nụ cười của chị cậu có ba phần giễu cợt ba phần lạnh lùng và bốn phần thờ ơ.
Thật đáng sợ...
Tô Dụ nói: "Mẹ, chị con làm đổ cháo lên áo rồi!"
Tô Dĩnh giật mình: "... Hả?"
Cô cúi xuống nhìn.
Tô Dĩnh phun cháo: "Ôi trời!!"
Thế là một cuộc "giải cứu lương thực" kịch liệt diễn ra trên bàn ăn, mà mấy món đạo cụ mà Tô Dĩnh đã tốn nhiều tiền để mua vẫn chưa được sử dụng, chiều nay cô phải dẫn mấy đứa em ra bờ sông để giặt giũ.
Cơn bão do mấy chị em gây ra lần trước đã tạm lắng xuống nhưng ảnh hưởng của sự kiện vẫn còn.
Ví dụ, số lượng các cậu bé đến bờ sông giặt quần áo trong thôn đã tăng lên, thỉnh thoảng còn có thể thấy vài người đàn ông chăm chỉ.
Khi những người đàn ông này xuất hiện chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của đội giặt quần áo, không chỉ những cô vợ trẻ mà cả các bà lớn tuổi cũng thi nhau khen ngợi. Hành vi xuất sắc này cần được khuyến khích và phát huy.
Còn chuyện mất gà ở nhà Lý đại thẩm thì con trai cả của bà ta, một người khó khăn trong việc lấy vợ đã thành công tìm được người vợ mới, do bà mối chân nhỏ Vương Hỉ Nương giới thiệu. Cô dâu là người ở thôn kế bên và họ sẽ kết hôn trong vài ngày tới.
Thực ra những ngày gần đây là thời điểm các thanh niên trong thôn đua nhau kết hôn. Mỗi năm thôn chỉ có hai đợt cao điểm kết hôn, một là sau khi thu hoạch vụ mùa thu và một là khoảng một tuần sau khi kết thúc học Đại Trại đến trước săn b.ắ.n mùa đông.
Không ai kết hôn vào mùa xuân, vì nếu cưới vào mùa xuân, cả ba mùa xuân, hè, thu sẽ phải làm việc, lương thực trong nhà không tăng lên mà còn phải nuôi thêm một miệng ăn và cũng không có thời gian sinh con. Các gia đình thường không muốn điều này.
Nếu đợi đến sau vụ thu hoạch hoặc bây giờ mới cưới thì sau đó hầu như không còn việc gì cần nhiều sức lực nữa, rồi vợ chồng trẻ có thể tranh thủ mùa đông để sinh con, năm sau có thể sẽ có một đứa trẻ mập mạp.
Theo ký ức của Tô Dĩnh, anh họ thứ hai nhà đại bá, Tô Đại Nghiệp sẽ kết hôn vào ngày chiếu phim, tức là sắp tới Tô đại nương sẽ đến nhà cô mượn phòng.
Nhưng cụ thể là ngày 1 hay ngày 2 thì Tô Dĩnh không nhớ rõ nên chiều nay cô tranh thủ giặt giũ xong, vội vã chạy về nhà, chuẩn bị đợi Tô đại nương đến.
Khi mấy đứa trẻ về đến nhà, trời vẫn còn sớm, Lưu Lan Hương đang hoàn thiện quần áo mới nên Tô Dĩnh bèn xắn tay áo làm món ngon.
Những món dự trữ trước đây trong nhà như bánh quy hình con vật và gói bánh lớn mua ở Cung Tiêu Xã đã hết sạch. Sữa mạch nha do Tô Dĩnh phân phối cẩn thận còn lại một hộp, mứt hồng, kẹo hồ lô và bánh nếp đậu đỏ mua ở chợ đen huyện đã hết sạch nên hiện tại gần như không còn đồ ăn vặt.
Nguyên liệu còn lại như táo đỏ mua ở ngoài bệnh viện huyện còn 10 cân, kiwi còn nửa sọt, đường đỏ còn nửa cân vì Lưu Lan Hương dùng nhiều trong tháng trước để giảm đau bụng, đường trắng còn khá nhiều, khoảng 3 cân. Nấm khô đổi từ Lưu Dương sau vụ thu hoạch còn 1 cân, hạt dẻ 6 cân phơi khô sẵn sàng để hầm với gà mái già và nửa túi óc chó rừng rụng xuống vào ban đêm.
Gạo trắng và bột mì mua từ Cung Tiêu Xã thì nhà cô dùng khá tiết kiệm, hiện vẫn còn hơn 140 cân, chủ yếu là dành cho Tô Dụ để dưỡng dạ dày.
Còn con heo rừng béo kia, phần thịt lưng còn 30 cân, trước và sau chân heo đã cạo da còn mỗi cái, thịt ba chỉ heo rừng cộng với thịt ba chỉ mua ở Cung Tiêu Xã tổng cộng 35 cân, sườn nửa miếng, thịt đông từ da heo đã hết sạch, đầu heo còn nguyên với lông, nửa thùng tiết heo, tóp mỡ đã ăn hết nhưng mỡ heo và dầu đậu nành đủ ăn đến mùa xuân năm sau.
Tô Dĩnh suy nghĩ một chút, gọi Tô Mậu và Tô Thành đang chơi trong sân: "Em hai, em ba, lại đây."
Hai anh em nhanh chóng chạy đến.