Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:30
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Dụ nghĩ một lúc rồi nói: "Anh ta không nóng, nhưng tại sao vẫn chưa tỉnh lại? Hay chị lại tát thêm vài cái? Nếu không, để em thử xem, em cũng có thể..."

Nghe vậy, anh hai Tô Mậu nhíu mày: "..."

Anh hai Tô Mậu vội vàng xua tay: "Không không, không cần đâu, không cần đâu, anh ta không sốt, chắc là đói, em đừng tát nữa. Tay em mềm lắm, lỡ tát đau thì sao? Chúng ta nên cho anh ta ăn chút gì đó... đúng rồi, kẹo! Chúng ta có kẹo mà!"

Tô Mậu thật sự lo sợ em trai mình ra tay không nhẹ nhàng. Chủ yếu là vì cậu bé luôn trong tình trạng cực kỳ hưng phấn, nếu không tát được thoải mái, lỡ chuyển sang đá thì sao? Lỡ cậu bé đá cho một cú mạnh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra...

A, lại là một ngày đấu trí với em trai ngốc nghếch!

Làm anh hai chẳng dễ dàng gì!

Tô Mậu đã chuẩn bị sẵn sàng để thuyết phục em trai mình suốt ba trăm hiệp nhưng không ngờ lần này Tô Dụ lại ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Dụ nói: "Ồ, được thôi."

Oh yeah, thành công cho ăn kẹo!

Tô Mậu: "???"

Câu thuyết phục của anh còn chưa kịp dùng mà!

Ừm... nhưng mà tốt thôi!

Lúc này,"người kêu cứu" đã không còn kêu cứu nữa, nhưng dường như anh ta đã ngất xỉu hoàn toàn. Tô Mậu bèn nhai nát kẹo rồi trộn vào nước mà họ mang theo, sau đó đút cho "người kêu cứu" uống.

Sau khi thu dọn dây thừng, Tô Dĩnh nhét chúng trở lại vào giỏ của các em rồi quay lại xem tình trạng của "người kêu cứu". Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt anh ta, cô phát hiện rằng khuôn mặt của "người kêu cứu" đã bắt đầu hồng hào trở lại. Điều này khiến cô khó mà phân biệt được liệu anh ta đã hồi phục hay là do vừa bị cô đánh mạnh.

Tô Dĩnh thử gọi: "Người kêu cứu? Người rừng?"

Nhưng "người kêu cứu" với khuôn mặt hồng hào vẫn không có phản ứng.

Tô Dĩnh nghĩ một lúc rồi gọi: "Tịch thu tài sản! Băng rôn đỏ!"

Quả nhiên, lần này "người kêu cứu" đột nhiên mở mắt ra!

Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản: "..."

Quả là hiệu nghiệm!

Sau khi mở mắt,"người kêu cứu" lập tức nhìn xung quanh rồi nhìn mấy chị em. Sau đó ánh mắt của anh ta bắt đầu trở nên mơ hồ.

Sau khi định thần lại,"người kêu cứu" tự ngồi dậy và hỏi: "Các cháu... các cháu đã cứu chú sao?"

Tô Dĩnh đáp: "Cũng không hẳn là cứu đâu, chúng cháu chỉ kéo chú ra khỏi khe núi và đút cho chú ít kẹo và nước thôi."

Và một chút nước bọt của em hai nữa.

Nhưng cái này thì không cần nói.

Thực ra Tô Dĩnh có vài phỏng đoán trong lòng nhưng cô vẫn giả vờ như không biết gì và hỏi: "Chú là ai? Sao lại ở trên núi sau của thôn chúng cháu?"

"Người kêu cứu" ngập ngừng: "Chú... chú bị ngã, cảm ơn các cháu nhiều lắm, giờ chú sẽ rời đi ngay."

Vừa nói,"người kêu cứu" vừa rút từ túi áo ra hơn một trăm đồng!

"Người kêu cứu" nói: "Số tiền này là thù lao cho các cháu, cảm ơn các cháu đã cứu chú."

Tô Mậu và Lư Đản nhìn nhau, cả hai đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra với người này.

Chà... hào phóng quá đấy chứ?

Tô Dĩnh lắc đầu, từ chối nhận tiền. Cô nói: "Chúng cháu chỉ kéo chú ra thôi, không thể nhận nhiều tiền như vậy. Chú đưa năm đồng là được rồi."

Nhưng "người kêu cứu" lại nói: "Chú sẽ không cần dùng đến số tiền này nữa, các cháu cứ cầm lấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-246.html.]

Tô Dĩnh quan sát "người kêu cứu", nhận thấy bên trong áo khoác của anh ta phồng lên, rõ ràng là có giấu gì đó, chắc chắn là cái túi mà anh ta mang theo trước đây, trong đó chứa thỏi vàng hoặc tài sản quốc tế có giá trị.

Cô nghĩ rằng có lẽ người này muốn rời khỏi đây và trốn sang nước của "Mũi lõ" nên mới chạy từ huyện xuống thôn Thanh Sơn này.

Dù khoảng cách từ đây đến biên giới chỉ là vài ngọn núi, nhưng với thời tiết hiện tại, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa ngay cả khi anh ta đến được biên giới thì vẫn chưa biết phải đi bao lâu mới gặp được một ngôi làng ở bên đó.

Nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ anh ta không thể ở lại đây thêm vài năm nữa và chắc hẳn anh ta cũng biết điều đó nên mới liều lĩnh đánh cược như vậy.

Lần này Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng cháu dù là trẻ con cũng không thể nhận nhiều tiền như vậy từ chú. Chú có cần lương thực không? Nếu không, chúng cháu có thể đổi ngô cho chú. Năm nay thôn chúng cháu được mùa ngô, nhà cũng có rất nhiều."

"Người kêu cứu" không ngờ lại có niềm vui bất ngờ như vậy, có lương thực thì đương nhiên anh ta rất muốn.

Anh ta nói: "Được, được, ngô cũng được."

Thế là "người kêu cứu" ở lại chỗ cũ một mình, còn Tô Dĩnh dẫn các em xuống núi về nhà lấy ngô.

Trên đường đi, Tô Mậu hỏi Tô Dĩnh: "Chị, năm nay thôn mình trồng được nhiều ngô à? Em thấy không có nhiều lắm..."

Tô Dĩnh thản nhiên đáp: "Chị chỉ nói đại thôi."

Anh hai Tô Mậu: "..."

Chị đúng là chị ruột của em...

Lư Đản, Tô Thành và Tô Dụ: Ha ha ha!

Khi mấy chị em về đến nhà Tô Dĩnh, nhiệm vụ làm phân tâm Lưu Lan Hương được giao cho Tô Dụ. Kể từ khi Tô Dụ bắt đầu biết nói, không ai có thể phớt lờ sự hiện diện của cậu, không ai!

Tô Dụ bắt đầu giở trò: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ ơi, chân con đau quá! Vừa nãy con ngã lăn quay, m.ô.n.g đau lắm, hu hu... Mẹ thổi thổi xoa xoa thì mới khỏi được..."

Làm mẹ nào có thể cưỡng lại được sự nũng nịu của một đứa trẻ ba tuổi? Lưu Lan Hương nhanh chóng đắm chìm trong niềm vui khi xoa dịu cho cậu con trai nhỏ.

Sau đó Tô Thành giả vờ chơi trong sân nhưng thực ra là canh gác, còn Tô Dĩnh cùng Tô Mậu và Lư Đản vào hầm lấy ra một số bắp ngô.

Năm nay nhà Tô Dĩnh không thiếu lương thực. Không chỉ nhờ lần đi Cung Tiêu Xã với Lưu Lan Hương mua được nhiều gạo mịn mà còn được đại đội cấp thêm 200 cân khoai lang. Thêm vào đó, những người mà cha cô đã giúp trước đây cũng âm thầm gửi lương thực đến nhà họ vào ban đêm vì áy náy nên chia bớt một ít ngô thì không thành vấn đề.

Hơn nữa trong suốt thời gian học Đại Trại, Tô Dĩnh là người nấu ăn là chủ yếu nên cô thường vào hầm lương thực, mà Lưu Lan Hương không phát hiện ra hầm nhà họ đã mất đi một ít ngô.

Sau khi mấy chị em hợp tác xong, Tô Thành giả vờ ho hai tiếng rồi đi vào bếp uống một ngụm nước nóng, Tô Dụ nghe thấy, lập tức nhảy xuống khỏi giường.

Tô Dụ ngọt ngào nói: "Mẹ thổi giỏi quá! Nhanh chóng hết đau rồi! Yay, đi chơi thôi-"

Thực ra, nếu câu nói đầy vẻ nịnh bợ và hành động rõ ràng giả tạo này là của Tô Mậu thì có lẽ chỉ nhận được một câu "Cút đi" từ Lưu Lan Hương.

Nhưng lúc này Lưu Lan Hương chỉ mỉm cười vui vẻ, trong lòng cảm thấy cậu con trai út thật thích làm nũng.

Anh hai Tô Mậu thấy lòng chua xót, muốn khóc.

A, thật là bi kịch của tuổi tác, rõ ràng là làm cùng một việc như khi còn nhỏ nhưng chỉ cần lớn lên thì việc gì cũng trở nên kém dễ thương...

Khi mấy chị em quay lại chỗ "người kêu cứu", anh ta đang dùng d.a.o gọt gỗ, rõ ràng là đang làm vũ khí và đuốc.

Tô Dĩnh đặt ngô của mình và của Tô Mậu, Lư Đản lại cùng nhau rồi nhìn lại thì thấy đã gần đầy một giỏ.

Tô Dĩnh nói: "Chúng cháu chỉ mang được từng này thôi."

"Người kêu cứu" cười nhẹ: "Không sao, bấy nhiêu đã là nhiều lắm rồi, cảm ơn các cháu."

Dễ dàng nhận ra "người kêu cứu" này chắc chắn đã được giáo dục rất tốt, dù bây giờ anh ta có râu ria xồm xoàm và trông cực kỳ nhếch nhác nhưng vẫn không để lộ cảm giác suy sụp hay tuyệt vọng.

Sau đó hai bên trao đổi tiền và hàng hóa, nhưng vì "người kêu cứu" đưa quá nhiều tiền nên giỏ của Lư Đản cũng tặng luôn cho anh ta.

Với một giỏ đầy ngô,"người kêu cứu" cầm cây gậy gỗ sắc nhọn vừa gọt xong và rời đi.

Trước khi đi, cả hai bên đều tự nhiên và đồng lòng không trao đổi tên, chỉ vẫy tay chào tạm biệt nhau với những nụ cười chúc phúc.

Sau khi bóng dáng "người kêu cứu" hoàn toàn biến mất, mấy đứa trẻ bắt đầu đi xuống núi.

Loading...