Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:27
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Dĩnh vỗ đầu Tô Dụ: "Em đang nhìn gì vậy?"
Tô Dụ không nói ngay mà nhìn thêm một lúc, sau đó mới hỏi mọi người: "Các anh chị có nghe thấy gì không?"
Anh hai Tô Mậu cũng lắng nghe kỹ rồi lắc đầu nói: "Không, có âm thanh gì đâu?"
Lúc này, Lư Đản lên tiếng: "Anh nghe thấy, hình như là có ai đó đang kêu cứu."
Sau khi Lư Đản nói xong, mấy chị em đều im lặng, rất nghiêm túc lắng nghe. Và quả thật, lần này Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dĩnh cũng nghe thấy tiếng kêu "cứu mạng" rất yếu ớt.
Anh hai Tô Mậu muốn đi xem xét nhưng bị chị cả đánh vào mông.
Tô Dĩnh mắng: "Ở yên đó đi, đừng có ngốc nghếch..."
Tô Mậu: "..."
Mà này, mùa đông mặc nhiều áo nên không đau tí nào!
Không đau chút nào hết-
Nhưng kẻ ngốc mới chịu đánh, tất nhiên Tô Mậu giả vờ m.ô.n.g đau lắm, miệng kêu "A ui" rồi rút lui.
Tuy nhiên, diễn xuất quá lố của anh khiến anh nhận được một cái lườm từ chị cả.
Tô Dĩnh lấy từ chiếc giỏ sau lưng ra một vũ khí bảo vệ mạng sống khi lên núi - một con d.a.o rựa dài bằng cẳng tay người lớn!
Thời đó, các đội dân quân ở các thôn vẫn còn được trang bị súng, không có quy định gì về việc cấm sử dụng dao. Chỉ cần có sức, thậm chí con d.a.o rựa dày và nặng này có thể chặt đứt cả bàn chân của con gấu.
Nhưng tất nhiên, Tô Dĩnh không đủ sức làm điều đó. Cô mang d.a.o rựa chủ yếu để răn đe kẻ thù và tăng cường sự tự tin của bản thân.
Dù vậy Tô Dĩnh không cầm d.a.o đi thẳng tới kiểm tra. Cô đi đến bên cạnh một cây lớn trên đường, sau đó chặt xuống một cành cây dài bằng ngón út của Tô Dụ.
Sau đó, Tô Dĩnh hài lòng gật đầu.
Tốt, tốt, có vẻ như d.a.o của Tô lão thái thái vẫn còn sắc bén!
Sau khi xác nhận kỹ năng chặt cây của mình vẫn tốt nhưng sức lực thì yếu, Tô Dĩnh dùng cành cây dài vừa chặt để thăm dò đường phía trước, từ từ tiến về phía có tiếng kêu cứu rất nhỏ.
Lạ lùng thật, mỗi năm đều có những chuyện lạ nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều. Chẳng ngờ chỉ lên núi thả lỏng một chút mà lại gặp người kêu cứu!
A, không biết vận may của họ thế nào nữa...
Nhưng vì lần này,"máy dò kho báu" Tô Dụ cũng có mặt nên Tô Dĩnh không cảm thấy quá lo lắng. Chắc hẳn không có chuyện gì xấu xảy ra.
Những ngày gần đây tuyết rơi khá nhiều và có vẻ như ở núi sau tuyết còn rơi nhiều hơn trong thôn. May mắn là mỗi khi bước đi, Tô Dĩnh đều dùng cành cây dài để thăm dò lớp tuyết dày dưới chân, nếu không thì có vài lần cô đã suýt bước hụt.
Ở núi sau, bước hụt không phải chuyện đùa. Nhẹ thì trẹo chân và rơi xuống khe, nặng thì không biết người ta có thể lăn đi đến đâu, đến lúc đó người trong thôn đến tìm cũng rất khó khăn.
Vậy nên Tô Dĩnh rất thắc mắc, sao mà người kêu cứu kia lại đi được đến đó?
Cuối cùng, khi Tô Dĩnh cẩn thận tiến đến dưới mấy cây lớn ở phía xa, cô lập tức hiểu lý do.
A, người xui xẻo này trong cái rủi còn có cái may...
Chân anh ta đã bị kẹt vào khe và không thể rút ra!
Người kêu cứu là một người đàn ông, râu ria lởm chởm, tóc bù xù bẩn thỉu, có lẽ do nhiệt độ thấp, nếu không thì chắc chắn sẽ bốc mùi. Hơn nữa bây giờ đã là tháng 12, sao người này vẫn mặc áo bông mỏng nhỉ?
A, khoan đã, áo của người này trông có vẻ quen quen...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-245.html.]
Người đàn ông này đã lả đi, Tô Dĩnh đến gần mà anh ta vẫn không phản ứng, miệng chỉ còn biết kêu "cứu mạng" theo bản năng.
Tô Dĩnh kéo mặt anh ta ra khỏi lớp tuyết và nhìn kỹ.
Ơ... cô biết rồi!
Đây, đây, chẳng phải là người mà cách đây không lâu, khi cô cùng em trai Tô Dụ lên huyện, em cô giả vờ ngã để nhặt thỏi vàng của anh ta sao!
Lần đó khi hai chị em tìm chỗ thu mua phế liệu, một người đàn ông đeo túi bất ngờ chạy ra từ góc ngõ, sau đó có mấy người đeo băng đỏ đuổi theo rồi không biết người này có va phải Tô Dụ hay không, nhưng em trai cô ngã lăn ra và giấu thỏi vàng đi.
Bạn xem, chẳng phải là duyên phận sao! Nếu không phải thì hôm nay sao họ lại gặp phải người này trên núi. Họ đã lấy thỏi vàng của anh ta nên bây giờ gặp anh ta gặp nạn thì đương nhiên phải cứu giúp. Tuy nhiên trả lại thỏi vàng thì không thể nào, nếu chuyện nhà họ có thỏi vàng bị lộ ra, không biết sau này sẽ gặp bao nhiêu rắc rối.
Bây giờ đã gặp người này trong lúc khó khăn thì họ chắc chắn phải cứu một chút, nhưng người này là một người đàn ông trưởng thành, Tô Dĩnh không thể nào vác anh ta về được.
Tô Dĩnh quay lại nhìn mấy đứa em ngốc nghếch của mình.
Thôi rồi, c.h.ế.t chắc, còn chẳng bằng cô nữa.
Vì vậy Tô Dĩnh bèn nắm tóc người đàn ông này và bắt đầu tát vào mặt anh ta "bốp bốp".
Tô Dĩnh nghĩ, nếu có thể tát anh ta tỉnh thì tốt quá, có thể để anh ta tự mình đi về đường lớn.
Nhưng lý tưởng thì phong phú, thực tế thì gầy gò như bộ xương gà, Tô Dĩnh tát đến đỏ cả mặt người đàn ông này mà anh ta vẫn chưa tỉnh lại.
Vậy là kế hoạch A thất bại, Tô lão thái thái chỉ còn cách chuyển sang kế hoạch B.
Tô Dĩnh quay lại, tính toán khoảng cách mình vừa đi, nhận thấy một đoạn dây thừng không đủ nên cẩn thận dò đường từng bước một để quay lại.
Thực ra với khoảng cách này, chỉ cần Tô Dĩnh hét lên là Tô Dụ và những người khác sẽ nghe thấy, nhưng cô không dám, sợ rằng có thể gây ra tuyết lở chôn vùi cả nhóm.
Khi về đến chỗ của Lư Đản và các em, Tô Dĩnh nói: "Đưa hết dây thừng của các em ra đây!"
Trong thế giới của đàn ông, sức mạnh gần như đồng nghĩa với quyền phát ngôn, vì vậy Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản đều ngoan ngoãn làm theo mà không nói lời nào.
Thời tiết này mà lên núi thì dây thừng là thứ không thể thiếu, có thể cứu mạng trong những lúc quan trọng, ví dụ như bây giờ. Tô Dĩnh buộc tất cả các sợi dây thừng của năm người vào nhau rồi buộc một đầu vào gốc cây lớn bên đường, còn đầu kia buộc vào người mình.
Khi Tô Dĩnh quay lại chỗ của "người kêu cứu", cô tháo dây thừng khỏi người mình và buộc nó vào người "người kêu cứu", sau đó cô kéo dây trở lại chỗ của Tô Dụ và những người khác.
Tiếp theo, năm chị em cùng nhau dùng hết sức kéo.
Mặc dù sức lực của cả năm người cộng lại cũng không nhiều lắm, nhưng may mắn là trên mặt đất lúc này có một lớp tuyết dày và trơn trượt nên "người kêu cứu" nhanh chóng bị kéo ra đến đường lớn.
Sau đó Tô Dĩnh thu dọn dây thừng, còn bốn đứa trẻ còn lại tiến đến bắt đầu kiểm tra tình trạng của người này.
Tuy nhiên, trong số đó có ba đứa chỉ đang kiểm tra qua loa, chỉ có Tô Dụ là đang thật sự kiểm tra mạch của người này.
Ở khoảng cách gần, Tô Dụ cũng nhận ra đây chính là người đàn ông mà cậu đã nhặt được thỏi vàng.
Tô Dụ kín đáo liếc nhìn chị gái mình một cái rồi lại giả vờ không quan tâm mà thu hồi ánh mắt.
Hai chị em đều không có ý định tiết lộ rằng mình đã nhận ra người này, mà tất nhiên cũng không có ý định trả lại thỏi vàng.
Phải phải, cả hai đều sợ phiền phức chứ tuyệt đối không phải vì tham lam đâu.
Mặc dù y thuật của Tô Dụ không thực sự cao, nhưng may mắn là "người kêu cứu" không bị bệnh nặng. Thể trạng của người này rất tốt, rõ ràng trước đây chưa từng chịu khổ. Tô Dụ không biết anh ta đã bị đông cứng ở đây bao lâu rồi, nhưng hiện tại anh ta chỉ lả đi, không phải vì sốt mà là... đói.
May mắn là kẹo luôn là thứ mà mấy chị em nhà họ Tô không bao giờ thiếu trong túi áo, như thể định mệnh đã sắp đặt, nhưng làm thế nào để đút kẹo cho "người kêu cứu" lại là một vấn đề.
Tô Dụ không thể nói mình biết y thuật, mà một đứa trẻ ba tuổi cũng không nên hiểu biết nhiều như vậy.