Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:21
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thực ra Ngũ Lỗi đặc biệt đi săn, chủ yếu là vì ông thường xuyên ăn cơm nhà Tô Dĩnh nhưng thực ra ông cũng không giúp gì nhiều cho nhà cô, chỉ có mỗi việc sửa mái nhà, Tô Dĩnh đã trả hết nợ từ lâu, hơn nữa cô còn giúp nhà ông đánh bông gòn và thu hoạch bắp cải nữa, nhưng đã nửa tháng trôi qua, Tô Dĩnh vẫn ngày ngày mang cơm cho ông, Ngũ Lỗi cảm thấy rất ngại.

Nhưng nếu bảo ông không ăn cơm nhà Tô Dĩnh nữa, ông cũng không muốn, vì cơm Tô Dĩnh nấu quá ngon, ăn ngon miệng mỗi ngày, giờ bắt lão già góa vợ này ăn lại thứ đồ ăn dở tệ do mình nấu, Ngũ Lỗi không chịu nổi, ông muốn làm người.

Hơn nữa hôm ấy nghe tin bà quả phụ ngất xỉu, không thể dùng nước lạnh, tuy đồng chí Ngũ Lỗi đã kết hôn một lần cách đây hơn mười năm nhưng suýt nữa ông đã làm cha, vì vậy cũng hiểu tình trạng của bà quả phụ là gì, ông bèn lên núi tìm gà rừng, thịt gà rất bổ dưỡng.

Nhưng trời đông giá rét, gà rừng không thích ra ngoài dạo chơi, vì vậy Ngũ Lỗi phải lên núi chạy đi chạy lại mấy đêm, đến sáng nay mới bắt được con gà rừng này.

Tuy nhiên, Ngũ Lỗi vừa sợ lời ra tiếng vào, vừa sợ để lâu gà rừng sẽ không còn tươi nữa nên quyết định nhân lúc này ít người, ném con gà qua tường cho bà quả phụ.

Thực ra về chuyện Ngũ Lỗi thường xuyên ăn cơm nhà mình, Lưu Lan Hương cũng hiểu rõ.

Trước đó Tô Dĩnh đã nói với bà rằng sau này mỗi năm mái nhà sẽ do Ngũ Lỗi sửa chữa, còn những việc nặng nhọc khác, bà không cần phải lo lắng nữa. Thực ra sau khi nghe vậy, Lưu Lan Hương cũng thở phào nhẹ nhõm vì bà thật sự không biết làm những việc đó, trước đây đều là tình huống bắt buộc nên mới phải miễn cưỡng làm.

Hơn nữa họ hàng xa không bằng láng giềng gần, giữ quan hệ tốt với hàng xóm, sau này có chuyện gì cũng tiện lợi.

Nhưng con gà rừng này quý giá biết bao...

Lưu Lan Hương ngại không dám nhận!

Bà quả phụ lắp bắp từ chối: "Điều này... Điều này... không được đâu..."

Nhưng Ngũ Lỗi đang tranh thủ chút thời gian nghỉ, vừa rồi chỉ gọi bà quả phụ thôi đã tốn không ít công sức, căn bản ông không nghe rõ bà quả phụ nói gì.

Nhưng dù nghe không rõ, ông cũng chẳng để tâm, ông vội vàng gọi nhỏ qua tường: "Tôi phải quay lại ruộng đây, lát nữa đại đội trưởng lại đi tìm người mất!"

Rồi Lưu Lan Hương nghe thấy tiếng "rầm" một cái, cửa nhà bên cạnh đóng lại.

Không cần nói, chắc chắn là lão già góa vợ đã ra ngoài rồi...

Lưu Lan Hương nhìn con gà rừng trên mặt đất, nhấc lên và lắc lắc, ôi chao, cũng khá nặng đấy.

Bà quả phụ vừa đau bụng vừa cười tươi, nghĩ rằng hay là nhận lấy thôi, dù sao lão góa cũng ăn không ít thịt heo rừng của nhà bà!

Nhưng trong tay bà quả phụ, không có con gà nào được ăn ngay mà không qua việc ướp muối và cất giữ lâu dài. Vì thế, khi Tô Dĩnh cùng ba đứa em giặt đồ xong trở về nhà, Lưu Lan Hương đã nhổ hết lông gà, bôi muối lên và treo lên xà nhà trong bếp.

Thậm chí bà đã chuẩn bị xong bữa tối, vẫn là công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, chỉ có cháo bột ngô mà không có gì thêm. Nhưng lần này Lưu Lan Hương đã cẩn thận hơn, không dám chạm vào nước lạnh một chút nào, toàn bộ quá trình đều dùng nước nóng. Bà nghĩ rằng nếu vì tiết kiệm một ít củi mà phải chịu đau đớn và mất công điểm thì thật không đáng.

Lưu Lan Hương nghĩ mấy ngày nay mình không vào bếp, toàn là Tô Dĩnh nấu ăn, ngày ba bữa ăn ngon lành, người không vận động mà lại còn mập lên, tối nay không cần ăn ngon nữa. Mình đã chuẩn bị bữa tối trước rồi, khi mấy đứa trẻ về có thể ăn ngay, có thể tiết kiệm chút thịt, hì hì.

Nhưng chút toan tính của bà quả phụ có ảnh hưởng đến việc Tô Dĩnh làm món ngon không? Điều đó là không thể.

Tô Dĩnh lập tức thái bốn lạng thịt heo rừng, thêm nhiều gừng thái sợi, thậm chí còn đập một quả trứng vào, nấu thành cháo thịt heo nạc với trứng và bắp cải trắng.

Tối hôm đó, khi cả nhà ăn tối, Lưu Lan Hương nhìn bát cháo ngô của mình, thấy có rất nhiều thịt thái sợi trong đó, bà ngẩn ngơ một lúc.

Aiya, mưu mẹo lại bị phát hiện rồi...

Nhưng không sao, lần sau cố gắng hơn!

Bà quả phụ vừa hút húp cháo thơm ngon vừa dặn mấy đứa trẻ: "Chiều nay Ngũ đại thúc của các con ném qua một con gà rừng, ông ấy bảo lên núi dạo chơi lại nhặt được hai con, chia cho nhà mình một con. Ngũ đại thúc của các con thật là người tốt, sau này các con phải đối xử tử tế với ông ấy nhé."

Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đồng loạt gật đầu ngoan ngoãn!

Tô Dĩnh đang múc cháo, bỗng ngừng lại: "..."

Ném, qua?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-242.html.]

Lưu Lan Hương lại tiếp tục: "Mấy con thấy ông ấy may mắn thế nào không, lúc nào cũng nhặt được gà rừng, thật lạ lùng, không chừng ông ấy lên núi săn bắn. Trước đây nghe cha các con nói, nhà ông ấy vốn là thợ săn..."

Anh ba Tô Thành ngạc nhiên thật sự: "Không thể nào đâu, đại đội quản lý nghiêm lắm, bây giờ ai mà săn b.ắ.n được, bị bắt thì sợ lắm!"

Lưu Lan Hương gật đầu: "Mẹ cũng nghĩ vậy, lão góa trông có vẻ là người thật thà, chắc không lên núi săn b.ắ.n đâu, có lẽ chỉ là may mắn thôi."

Nhưng anh hai Tô Mậu: "..."

Thực ra mấy đêm nay anh thức dậy đi vệ sinh, thấy Ngũ đại thúc lên núi...

Tô Dĩnh: "..."

Không ngờ mẹ thật sự tin vào lời nói dối của Ngũ đại thúc về việc nhặt được gà rừng... Cô cứ tưởng việc ông lén lút lên núi săn b.ắ.n là điều mà cả nhà đều hiểu ngầm chứ!

Tô Dụ: "..."

Thấy rồi...

Người ngây thơ thứ hai trong nhà chính là anh ba của cậu.

Người ngây thơ nhất là mẹ của cậu.

Vì anh ba cậu còn có thể thông minh hơn, nhưng mẹ cậu thì không thể...

Nhưng cả Tô Dĩnh, Tô Mậu và Tô Dụ đều không hẹn mà cùng đồng thanh: "Đúng rồi, đúng rồi, là như vậy đấy."

Tối hôm đó, sau khi uống xong cháo bắp cải trắng với thịt heo nạc và gừng, Lưu Lan Hương cảm thấy cơ thể ấm áp khắp nơi, thậm chí cổ tay cũng khỏe lên, đến sáng hôm sau, bà cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn. Bà vốn định xin nghỉ thêm một ngày nhưng giờ thì không cần nữa!

Cả nhà ăn sáng xong, Lưu Lan Hương tràn đầy năng lượng đi học Đại Trại, bà cảm thấy mình có thể làm một mình cả trăm mẫu đất!

Sau đó đợi khi Lư Đản đến nhà, năm chị em Tô Dĩnh mới cùng nhau đến nhà Trương lão đầu ở trạm y tế.

Trước đó Trương lão đầu đã nói con ch.ó săn lớn nhà ông ấy sắp sinh, nhưng hai ngày qua xảy ra chuyện bà Lưu Lan Hương đau bụng kinh, mấy đứa trẻ không ai kịp đến thăm con chó.

Hôm nay Tô Dĩnh còn mang theo xương heo, là mấy hôm trước khi hầm canh cho Lưu Lan Hương thì lóc ra, theo như lần trước đại đội thưởng cho nhà cô bốn cái xương lớn thì đây là lần cuối cùng bọn trẻ mang xương cho con ch.ó săn ăn.

Nhưng khi bọn trẻ đến nhà Trương lão đầu, thấy ông ấy đang nghiêm túc canh chừng con ch.ó săn lớn, thì ra nó sắp sinh.

Có lẽ con ch.ó săn lớn rất đau đớn, luôn thở hổn hển, không còn sức lực nằm nghiêng trong ổ, thân thể còn run rẩy nhẹ.

Thế là năm chị em Tô Dĩnh vội vàng quây quanh con ch.ó săn, cổ vũ cho nó!

Rồi mãi đến gần trưa, con ch.ó săn lớn mới sinh được con ch.ó con đầu tiên, là một con ch.ó nhỏ đen tuyền!

Toàn thân con ch.ó nhỏ ướt đẫm, bên ngoài thân mình vẫn còn bọc trong màng thai, bên trong màng thai là nước ối trong suốt, cả cơ thể hình bầu dục lăn lông lốc đến chân Tô Dụ.

Tiểu Tô Dụ hốt hoảng, kinh ngạc thét lên: "Trời ơi, trời ơi, chị ơi, sinh rồi, sinh rồi, sinh ra rồi! Trời ơi, sao nó xấu thế! Xấu quá xấu quá xấu quá... Lại, lại, lại sinh thêm một con nữa, chị ơi, lại sinh rồi lại sinh rồi!!!"

Tô Dĩnh: "..."

Tô Dĩnh cau mày: "Còn ít nhất mười lăm năm nữa mới đến lượt chị sinh con! Em bớt nói nhảm đi!"

Một lát sau...

Tô Dĩnh hỏi: "Vừa nãy em nói cái gì cơ?"

Chương 285

Loading...