Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:05
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Mậu và Tô Thành núp sau cửa lớn, chúng hoàn toàn không biết chị cả đang làm gì, nhưng càng không biết thì lại càng tò mò muốn xem.

Chị cả đang làm dụng cụ trừng phạt mới cho em sao?

Thật đáng sợ!

Còn Tô Dụ biết chị đang làm gì. Chị đang làm cái bàn nhỏ cho cậu đọc sách.

Ban đầu Tô Dụ nghĩ chị sẽ dùng gỗ trầm hương để làm, vì con gái thường thích những thứ có mùi thơm, nhưng không ngờ chị lại chọn gỗ trắc vàng để làm cái bàn nhỏ.

Thực ra gỗ trắc vàng cũng tạm được, mặc dù khi mài nhẵn rồi, màu sắc của nó quá vàng, đọc sách có hơi chói mắt, nhưng phòng chính nhà họ lại khá tối, coi như là tăng cường ánh sáng đi.

Nhưng liệu chị có biết cách mài gỗ trắc vàng không? Giờ chỉ cưa một cạnh mà đã suýt mòn sức, khó tưởng tượng nổi khi chị dùng giấy nhám "xoẹt xoẹt" để mài nhẵn bề mặt gỗ, liệu trong cái sân nhỏ này còn có người sống không.

Hiện Tô Dụ đang núp sau lưng hai anh, tay bịt chặt tai, len lén nhìn chị làm việc, nhưng Tô Dụ cảm thấy chị không phải đang cưa gỗ trắc vàng mà là cưa vào não mình...

Đúng là công kích bằng sóng âm, khủng khiếp thật!

Ba anh em theo thứ tự từ lớn đến bé, run lẩy bẩy cùng nhau núp sau cửa chính.

Nhưng đang run rẩy thì phát hiện chị đã dừng lại, không làm nữa...

Vậy là hết hứng với miếng gỗ, giờ định chọn một đứa em để thử à?

Đầu tiên là Tô Dĩnh đứng yên không nhúc nhích, sau đó đột nhiên ném cái cưa trong tay xuống đất rồi giơ miếng gỗ đó lên mắt nhìn kỹ.

Nhìn một lần chưa đủ, cô lại trèo lên thang, ngồi xổm ở cửa rồi dựa vào bếp lò đất để nhìn dưới các góc ánh sáng khác nhau.

Tô Mậu gãi đầu, không nhịn được hỏi: "Chị... chị làm gì thế?"

Tô Dĩnh chỉ vào bếp: "Kẹo ở trong tủ bếp, hôm nay không khóa."

Tô Mậu: "???"

Ý gì thế?

Em hỏi chị làm gì, chị lại nói về kẹo, còn không khóa...

Ô la la, có kẹo ăn!

Nhưng Tô Thành đã hiểu ra trước, anh ấy "vút" chạy ngay vào tủ bếp, nhón chân lấy kẹo!

Tô Mậu: "... !!!"

Chờ anh với chứ!

Lúc này, Tô Dĩnh thực sự không rảnh để ý mấy đứa em, bởi vì cô phát hiện ra loại gỗ khác mà em trai mang về từ trạm thu mua phế liệu cũng không phải là thứ tầm thường...

Bởi vì trong gỗ có những sợi chỉ vàng lấp lánh!

Cái này... có phải là loại gỗ được nói đến trong các chương trình giám định trên TV, gỗ vàng gì đó không?

Tô Dĩnh quên mất tên gọi của nó, nhưng cô đã thấy trên TV!

Loại gỗ này nhìn bên ngoài thì bình thường thôi, đúng vậy, nếu không được bảo quản tốt thì sẽ giống như đống gỗ này, trông xám xịt, vàng úa, xấu xí, chỉ như gỗ thông thường.

Nhưng không sao, loại gỗ này chỉ cần được đánh bóng và bôi sáp lại thì sẽ sáng bóng như vàng!

Và loại gỗ vàng này, hình như bán còn đắt hơn cả loại gỗ thơm...

Chỉ một chuỗi hạt gỗ với mười tám hạt thôi mà đã có thể bán được cả chục nghìn đồng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-235.html.]

Dĩ nhiên loại gỗ này cũng như loại gỗ có mùi thơm kia, đều phải dựa vào chất lượng của từng miếng để định giá nên không thể nói trước được đống gỗ mục trong nhà cô sau này sẽ bán được bao nhiêu tiền.

Nhưng nhưng nhưng!

Chi phí chỉ có bốn hào cộng bốn hào, tổng cộng chỉ có tám hào!

Dù sau này chỉ bán được một vài nghìn đồng cũng là được rồi!

Tô Dĩnh không dám dùng những miếng gỗ này để làm cái bàn nhỏ nữa, cô lại chạy ra sân sau, chọn một miếng gỗ khác, khi cưa ra một vết nhỏ thì phát hiện bên trong cũng có những sợi vàng, Tô Dĩnh hiểu ra vấn đề.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, đống gỗ này chắc là của người đàn ông bỏ chạy hôm trước, cũng chính là người đã làm rơi thỏi vàng. Đồ đạc trong nhà một người có thể gom vội thành một bọc đầy vàng bạc châu báu như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường, có khi tổ tiên của họ là hoàng thân quốc thích hoặc quan lớn gì đó.

Và từ những gia đình như thế, nếu đồ nội thất được làm từ hai loại gỗ quý mà cô biết thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên...

Tô Dĩnh đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ, suy nghĩ một lúc rồi quyết định không khóa cửa phòng của em trai. Nếu để đống gỗ mục trong một căn phòng trống mà không khóa cửa thì cũng bình thường, nhưng nếu khóa cửa, lỡ gặp phải trộm thì chúng sẽ nghĩ bên trong có thứ gì giá trị và có thể phá cửa để vào, như vậy thì không đáng.

Về sau cô phải để ý hơn đến những thứ mà em trai đòi mua, biết đâu lại là đồ có giá trị.

Ôi, nhưng cái bàn nhỏ của cô vẫn chưa làm được...

Tô Dĩnh trở lại sân trước, thấy ba thằng ngốc với miệng căng phồng, không biết đã nhét bao nhiêu viên kẹo vào miệng.

Tô Dĩnh chỉ vào tủ bếp và nói: "Mỗi đứa chỉ được giữ lại ba viên kẹo, còn lại bỏ lại, ăn nhiều dễ sâu răng. Thằng hai, mang ba viên cho Lư Đản nữa, cất xong rồi mình đi đến nhà bác hai."

Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ ngoan ngoãn bỏ lại những viên kẹo thừa vào tủ.

Ôi, vui vẻ hụt rồi!

Tô Dĩnh loay hoay cả buổi sáng, vừa kịp hai tiếng buổi sáng trôi qua. Khi bốn chị em khóa cửa nhà và đến nhà Tô nhị bá thì đúng 11 giờ trưa, không sớm cũng không muộn.

Lúc này Tô nhị bá và đồng chí đoàn trưởng Uông, cũng như anh rể tương lai của Tô Dĩnh, Phó đoàn trưởng Trương vẫn chưa đến.

Nhưng điều này cũng bình thường, vì thôn quá xa xôi, từ đoàn bộ đến đây cũng xa, có lẽ họ đã mượn xe của tư lệnh, nhưng sau khi đến thôn, họ phải ghé qua đại đội để thảo luận về việc săn b.ắ.n mùa đông năm nay nên đến trưa mới đến nhà Tô nhị bá ăn cơm.

Bọn trẻ vào nhà Tô nhị bá, Tô Mậu và Tô Thành chạy ra cửa chơi đùa với Lư Đản, nhưng trời lạnh như thế này, Tô Dụ chẳng muốn lượn lờ bên ngoài, cậu làm "linh vật" vào trong nhà chơi với Tô Hương Tú, còn Tô Dĩnh thì vào bếp giúp Tô nhị đại nương chuẩn bị bữa trưa.

Hôm nay Tô Hương Tú coi mắt, để giữ cho quần áo mới không bị ám mùi khói bếp trước khi gặp khách nên cô ấy không thể giúp việc ở bếp.

Tối qua anh họ Tô Mưu đã cùng đội dân quân tuần tra khắp thôn nên giờ đang ngủ bù trong nhà.

Còn chị dâu cả của Tô Dĩnh là Lưu Phương đang mang thai, chỉ có thể làm những việc nhẹ nhàng như nhặt rau.

Lưu Lan Hương thì là góa phụ mới đây, hôm nay chắc chắn không đến.

Tóm lại hôm nay bữa tiệc lớn này chỉ có Tô nhị đại nương là nhân lực chính nên Tô Dĩnh không vào phòng khách mà trực tiếp vào bếp giúp đỡ.

Tô Dĩnh rửa tay trong chậu nước ở cửa bếp rồi nói với Tô nhị đại nương: "Nhị đại nương, để cháu giúp nhé!"

Tô nhị đại nương cười: "Không cần đâu, cháu đi chơi với chị đi, để nhị đại nương tự làm được rồi."

Nhưng Tô Dĩnh chỉ cười "hì hì", đứng lì trong bếp, khi thì bóc tỏi, khi thì cắt rau, lúc thì đốt lửa, không để bản thân rảnh tay.

Tô nhị đại nương quay đầu lại, nhìn thấy cô bé không nói tiếng nào nhưng lại làm việc rất chăm chỉ, trong lòng cũng cảm thấy cảm động, quả là con nhà không có cha thì đứa trẻ hiểu chuyện sớm hơn.

Tô nhị đại nương lấy hai quả trứng luộc từ trong tủ ra, đưa cho Tô Dĩnh và nói: "Cháu đi ăn chút lót dạ trước đi, trưa nay không biết nhị bá và mọi người về lúc mấy giờ đâu."

Tô Dĩnh nhận lấy trứng, cảm ơn rồi đi ra ngoài chia cho Tô Mậu, Lư Đản và mọi người.

Về phần Tô nhị bá, sau khi thảo luận xong về việc săn b.ắ.n mùa đông với đoàn trưởng Uông và phó đoàn trưởng Trương tại đại đội thì đã hơn 12 giờ trưa.

Đại đội trưởng Vương Đại Lực và bí thư chi bộ vốn định mời đoàn trưởng Uông về nhà ăn cơm, nhưng đoàn trưởng Uông nói là có việc rồi quay lại theo Tô nhị bá về nhà.

Tuy nhiên Vương Đại Lực và những người khác không lấy làm lạ, vì năm nào người ta cũng như thế, ăn uống không quan trọng, điều quan trọng là có thêm người giỏi đến giúp thôn săn b.ắ.n mùa đông năm nay.

Loading...