Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:03
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi thúc giục kết hôn thì sẽ thúc giục sinh con, dù sao thì cũng cứ sốt sắng thúc ép cho bằng được. Tô Dĩnh không có suy nghĩ như vậy, nhưng cô đã làm mẹ rồi, cô có thể hiểu được tâm lý nóng lòng của Tô nhị đại nương.
Sau khi từ nhà Tô nhị bá trở về, Tô Dĩnh dẫn theo ba thằng em ngốc và mấy khúc sườn heo đã được gặm sạch đến nhà Trương lão đầu ở trạm y tế.
Hôm nay Tô Dụ vẫn đội chiếc mũ quả dưa nhỏ màu xanh đặc trưng của mình và còn nhờ Tô Dĩnh khâu thêm hai cái dây để giữ chặt chiếc mũ trên đầu.
Nhưng con ch.ó săn lớn nhà Trương lão đầu đã mang thai đến giai đoạn cuối, đi lại và thở đều khó khăn, ngay cả việc l.i.ế.m lũ trẻ cũng có vẻ khó khăn.
Tô Mậu hỏi Trương lão đầu đang bận rộn với đống dược liệu trong sân: "Ông Trương ơi, ông Trương ơi, khi nào con ch.ó lớn sinh con vậy? Mang thai vất vả quá ạ!"
Trương lão đầu nói: "Ừ, nên các cháu phải hiếu thảo với mẹ mình đấy. Sinh chó con hả, ông đoán chắc cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, có khi lần sau các cháu đến, nó đã sinh xong rồi."
Mấy chị em đang mát-xa cho con ch.ó lớn thì có người đến tìm Trương lão đầu ở ngoài cổng trạm y tế.
"Lão Trương ơi, chó con nhà ông có người đặt chưa?"
Lão Trương nói: "Có rồi, có rồi, còn chưa biết nó sẽ sinh mấy con, nhưng dù sao cũng theo thứ tự, chắc là không đến lượt cậu đâu."
Người đến đành tiếc nuối bỏ đi.
Lão Trương lắc đầu nói: "Ôi, bây giờ chó con hot quá... Trước đây hỏi ai cũng không muốn, hôm qua vừa xảy ra chuyện trộm gà, ai nấy đều đến hỏi."
Tô Thành nghe xong, vỗ ngực: "May quá may quá, nhà mình đặt trước, nếu không thì không nuôi được chó con rồi!"
Tô Dĩnh ngẩng đầu: "Đúng vậy, ai là người nghĩ đến chuyện này trước nào!"
Ba anh em bắt đầu không tiếc lời khen ngợi.
"Chị cả giỏi nhất!"
"Chị cả vẫn là lợi hại nhất!"
Tô Dụ không thể nói nhưng cũng vỗ tay thể hiện sự ủng hộ.
Hôm sau tuyết dần ngớt, mấy đứa trẻ bị giữ lại cả ngày hôm qua cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi, Lưu Lan Hương tiếp tục đi học Đại Trại, Tô Dĩnh thì trông nhà cùng Tô Dụ, tiện thể may mấy bộ quần áo mới cho ba đứa em.
Đến ngày Tô Hương Tú coi mắt, Tô Mậu và Tô Thành lại không thể lên núi, vì buổi trưa họ phải đến nhà Tô nhị bá, làm anh em họ để cùng ăn cơm trưa trong buổi coi mắt.
Thực ra gọi là coi mắt nhưng đoàn trưởng quen biết với Tô nhị bá cũng sẽ có mặt, danh nghĩa là hai gia đình cùng tụ họp ăn cơm.
Tô Dĩnh nghĩ rằng chỉ tốn nửa buổi sáng thôi nên tranh thủ làm một chiếc bàn nhỏ cho Tô Dụ, chỉ là cái bàn đơn giản cho trẻ con thôi, cô tự gõ gõ đập đập là xong.
Nhưng khi Tô Dĩnh mở cửa phòng riêng của Tô Dụ ở sân sau, định vào lấy khúc gỗ thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Tô Dĩnh nhăn mũi: "Mùi gì vậy? Sao giống mùi hương trầm ngọt thế?"
Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc, cố gắng nhớ lại đã từng ngửi thấy mùi này ở đâu...
Ở tiệm làm đẹp?
Không đúng, mùi này có vẻ cao cấp hơn.
Ở phòng trà dành cho người già trước cổng khu phố?
Cũng không đúng, đó chỉ là mùi nhang thắp cho Thần Tài.
Có phải là nước hoa cao cấp mà chồng cô đã mua không?
Ừm, có vẻ giống mùi đó.
Tô Dĩnh ngồi xổm xuống đất, ôm đầu cố gắng nhớ lại, ôi, làm khó cô rồi...
À đúng rồi! Là ở viện bảo tàng!
Đó là lần cô cùng chồng đăng ký theo đoàn du lịch dành cho người già, đi qua nhiều tỉnh miền Nam và đã đến một viện bảo tàng nào đó. Khi đó họ nói có một tấm bình phong từ triều Minh truyền lại hay thứ gì đó, hướng dẫn viên muốn mời gọi họ mua hương liệu địa phương, nói rằng gỗ trên tấm bình phong đó có thể chìm trong nước.
Nhưng nhiều cụ ông cụ bà không tin, nói rằng "ta đã ăn muối nhiều hơn cháu ăn cơm, gỗ có thể chìm trong nước ư? Làm sao ta tin được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-234.html.]
Nhưng sau đó, tất cả đều bị "tát vào mặt"...
Cô hướng dẫn viên lấy ra một miếng gỗ đen thui, rất thơm, bỏ vào chậu nước và nó thực sự chìm xuống đáy. Nhiều người nghĩ rằng cô hướng dẫn viên đã gian lận, lấy gỗ lên xem, khi đó cô và chồng cũng đi xem, nhưng miếng gỗ đó thực sự chỉ là một mảnh gỗ mục, còn có thể thấy những lỗ nhỏ do sâu đục.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là...
Tô Dĩnh nhớ rằng mảnh gỗ mục đó có mùi giống hệt đống gỗ mục trong phòng em trai cô!
Và điều đặc biệt cần lưu ý là mảnh gỗ mục đó rất đắt, nghe nói chỉ riêng mảnh gỗ mà cô hướng dẫn viên dùng để mời gọi họ thôi cũng đã có giá lên đến hàng triệu đồng...
Hàng triệu đồng, mẹ ơi!
Mặc dù khi đó Tô Dĩnh và chồng đều nghĩ rằng cô hướng dẫn viên đang bịa đặt, nhưng lúc này nhìn đống gỗ mục đen thui có mùi thơm trong phòng em trai...
Tô Dĩnh thật lòng hy vọng cô hướng dẫn viên đã nói thật!
Một lát sau, Tô Dĩnh đột ngột đứng dậy, hét lên với sân trước: "Thằng út ơi! Em lại đây ngay!"
Tô Dụ đang chơi nhảy lò cò với hai anh trai ở sân trước, vừa nghe tiếng gọi đầy nhiệt huyết của chị cả, lập tức quay chân ngắn lại, chạy lon ton ra sân sau.
Sau khi đứng trước mặt chị cả, Tô Dụ nghiêng đầu cười nhạt.
Có việc gì vậy chị yêu?
Tô Dĩnh chỉ vào trong phòng hỏi: "Hôm qua sao em nhất định phải mua đống rác này?"
Tại sao em nhất định phải mua đống rác này?
Dĩ nhiên là vì đống này không phải là rác mà là bảo vật!
Nhưng Tô Dụ chỉ chớp chớp đôi mắt trong sáng rồi làm động tác miệng: "Thơm!"
Tiểu Tô Dụ biết gì đâu?
Tiểu Tô Dụ chỉ đơn giản là thích mùi thơm mà thôi-
Tô Dĩnh nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của em trai, sau khi xem xét một lúc, cuối cùng quyết định tạm tin vào đứa nhỏ này, dù sao thì kinh nghiệm sống của em trai cũng rất hạn chế.
Thế nên Tô Dĩnh phất tay: "Đi chơi đi."
Tô Dụ lại lon ton chạy về sân trước chơi nhảy lò cò.
He he, qua mặt được rồi, yes-
Tô Dĩnh bắt đầu bước vào phòng, kiểm tra từng miếng gỗ và phát hiện rằng không phải miếng gỗ nào cũng có mùi thơm.
Những miếng đen đen xấu xí như cái nốt ruồi to đen của Lưu Đại Xuyên thì có mùi thơm.
Còn những miếng có vẻ ngoài hơi xám xịt và phủ đầy bụi thì không có mùi thơm.
Và bây giờ khi cửa phòng đã mở một lúc, có lẽ mùi thơm đã bay đi phần lớn nên mùi trong phòng cũng không còn đậm như khi mới mở cửa.
Không ngạc nhiên khi hôm qua ở trạm thu mua phế liệu cô không ngửi thấy mùi này, có lẽ khi đó ở ngoài trời, mùi không rõ ràng, còn có lẽ em tư do thấp, gần gỗ hơn nên đã ngửi thấy mùi thơm và muốn mua.
Tô Dĩnh nghĩ một lát, quyết định tách riêng hai loại gỗ ra để cất.
Thực ra cô cũng không chắc những miếng gỗ có mùi thơm này có phải là loại gỗ đắt tiền mà cô từng thấy trong viện bảo tàng kiếp trước không, nhưng dù sao cũng cất giữ trước đã, cũng không tốn kém gì, tổng cộng cô chỉ mất có bốn hào.
Sau đó Tô Dĩnh lục tìm từ đống gỗ không thơm vài miếng gỗ lớn hơn rồi ra sân trước lấy cưa và búa để bắt đầu gõ đập.
Tô Dĩnh chỉ tìm thấy ba miếng gỗ nhỏ, trong đó miếng lớn nhất có một cạnh bị chẻ đôi, trông giống như một phần của mặt ghế.
Nhưng thế này thì không được, cạnh lớn này quá sắc, sờ tay vào là dính ngay mảnh vụn.
Vì vậy Tô Dĩnh tập trung vào phần này, cô lấy một cái cưa nhỏ bắt đầu "cót két" cưa cạnh của miếng gỗ để làm cho nó phẳng.
Tô Dĩnh đang mải mê làm nhưng cô không để ý rằng bây giờ ở sân trước chỉ còn lại mỗi mình cô.
Cả ba đứa em, từ thằng hai, thằng ba đến thằng tư đều bịt tai chạy trốn vào nhà chính.