Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:01
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Dụ gãi đầu, lần này cậu cũng không biết phải làm gì để chọc cho hai anh vui lên.

Lúc này Lưu Lan Hương đang ngồi may giày, mấy hôm trước Tô Hương Tú nhà Tô nhị bá đã gửi đế giày tới, Lưu Lan Hương nghĩ hôm nay cũng không có việc gì nên tranh thủ làm chút việc thêu thùa.

Lưu Lan Hương nhìn thấy ba đứa con ngốc nghếch đang ngồi trên bậc cửa lớn của phòng chính, nhìn tuyết rơi, bèn nói: "Hay ba đứa vào đây, mẹ đo đạc để may quần áo mới cho các con, mấy hôm trước chị các con đã chuẩn bị sẵn vải rồi."

Thế là ba đứa ngốc nghếch lại vui vẻ chạy đến bên mẹ, nhìn bà cầm thước dài đo đạc khắp người chúng.

Mấy hôm trước Tô Dĩnh đã chuẩn bị sẵn vải, gom được một bộ vải màu xám, một bộ vải màu xanh đậm và một bộ vải màu vàng nâu có chấm nhỏ.

Vải màu xám và xanh đậm thì còn nhiều, diện tích vải cũng lớn hơn nên Tô Mậu chọn bộ vải màu xám, còn Tô Thành chọn bộ vải màu xanh đậm.

Vậy là Tô Dụ đành phải sở hữu bộ quần áo màu vàng nâu có chấm nhỏ đầu tiên trong đời mình.

Nhưng Tô Dụ thực sự không muốn.

Tô Dụ muốn khóc quá.

Tô Dụ cảm thấy mình còn nhỏ, không có quần áo thì không mặc cũng chẳng sao!

Nhưng phản đối vô ích, dù bộ vải vàng nâu có chấm nhỏ rất xấu nhưng là đứa con út ba tuổi của gia đình, cả nhà đều nhất trí rằng Tô Dụ chưa đủ khả năng thẩm mỹ.

Trẻ con thì hiểu cái gì, có đồ mặc là tốt rồi-

Tô Dụ: Khóc hu hu...

Hôm nay tuyết rơi, quả nhiên các bậc cha mẹ trong thôn đều không hẹn mà cùng chọn giữ con ở nhà, không để chúng ra ngoài nghịch ngợm, bởi vì ở đây mà ra ngoài chơi trượt ngã, nếu không ai biết, lát nữa là cơ thể cũng lạnh cóng, đến tầm 10 giờ sáng, dù là Tiểu Mã Ca hay Lư Đản cũng không có đứa trẻ nào đến trước cửa nhà gọi bạn.

Tô Dĩnh đã hầm xương lớn rồi nhưng không phải là xương thôn phát mà là xương sườn của con heo rừng hôm trước, trên đó vẫn còn nhiều thịt.

Lúc này cô rửa tay, bóc hai chiếc kẹo hồ lô cho vào bát, cả nhà chia nhau ăn trên bàn.

Tô Dĩnh bắt đầu tính toán với Lưu Lan Hương: "Mẹ, hôm qua bán hồng khô được tổng cộng 12 đồng."

Thực ra là 12 đồng 5 hào, nhưng 5 hào đã trừ phí xe của Lưu Đại Xuyên rồi.

Lưu Lan Hương ngạc nhiên: "Chỉ một giỏ hồng khô thôi sao? Bán được nhiều tiền thế cơ à!"

Trong ấn tượng của Lưu Lan Hương, hồng khô chỉ là thứ quả chua ngắt trên núi, bà nghĩ bán được ba hay năm đồng là cùng, không ngờ lại bán được 12 đồng!

Lưu Lan Hương tính giá cũng không sai lắm nhưng không ngờ Tô Dĩnh đã gian lận về cân nặng và lừa người mua.

Tô Dĩnh không chớp mắt mà bắt đầu bịa chuyện: "Con cũng không ngờ, con cũng không biết giá bao nhiêu nên để họ tự định giá, nhưng người ta nói 12 đồng, con nghe vậy là đồng ý ngay, con cũng không thể tự hạ giá xuống được phải không? Nhưng con nhìn quần áo của họ đều rất đẹp, chắc là người có tiền ở huyện đấy, trong huyện nhiều công nhân, chắc chắn là cuộc sống tốt hơn ở thôn mình."

Lưu Lan Hương nghĩ cũng có lý, nếu là gia đình có ba bốn người làm công nhân ở xưởng, mỗi tháng lương cả trăm đồng, lại ở trước cổng bệnh viện huyện, có người nhà bị bệnh, người thân muốn mua chút đồ hiếm lạ, trả giá cao cũng là bình thường.

Lưu Lan Hương dặn dò mấy đứa nhỏ trong nhà: "Các con phải học hành chăm chỉ, sau này mới có cơ hội vào làm ở xưởng, không phải làm nông dân ở thôn mình. Làm nông dân không có tương lai, phải làm việc cực nhọc mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền."

Mấy đứa nhỏ đều gật đầu "vâng vâng" nhưng Tô Dĩnh không nói gì.

Thực ra hôm qua Tô Dĩnh đã thấy sách giáo khoa trung học ở trạm thu mua nhưng cô không lấy. Một là vì cô đã tính rồi, ba đứa em trai của cô học xong trung học phải đến sau năm 1980. mà nếu không phải là đợt thi đại học đầu tiên, sau này học trung học chắc chắn sẽ có sách giáo khoa.

Thêm nữa, Tô Dĩnh không có ý định học đại học. Cô dự định chỉ cần lấy bằng tốt nghiệp trung học là đủ rồi. Để cô đi học lại thì tha cho cô đi, cô không thể tĩnh tâm nổi.

Tô Dĩnh chuyển chủ đề: "Lúc hái kiwi, chúng ta có năm người, mỗi người được chia 2 đồng 4 hào, lát nữa con sẽ mang đến cho Lư Đản. Sau đó số tiền còn lại của nhà mình là 9 đồng 6 hào, mua bánh gạo, kẹo hồ lô, bánh hồng và giấy dán tường, tổng cộng hết 3 đồng 4 hào 5 xu, còn... ối! Mẹ ơi, con quên mất, hôm qua con còn mua 3 hào tiền thịt kho nữa!!"

Nói xong, Tô Dĩnh vội vàng lục tìm trong giỏ từ hôm qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-233.html.]

Lưu Lan Hương: "..."

Cái con bé này giỏi tiêu tiền ghê, mới tiêu gần 4 đồng rồi đấy!

Nhưng nghĩ đến số tiền này là mấy đứa nhỏ hái kiwi kiếm được, cũng coi như là tiền từ trên trời rơi xuống nên bà không nói gì thêm.

Nhưng mấy đứa nhỏ thì mừng lắm, thịt kho của tiệm cơm Quốc Doanh đấy!

Tô Dĩnh mở cái bát men đựng thịt kho ra, nhìn thấy thịt vẫn còn nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm mang thịt cất vào tủ bếp khóa lại.

Tô Dĩnh về lại phòng khách, vỗ vỗ ngực: "May mà trời lạnh, chuột cũng lười ra ngoài, nếu không chắc chắn bị chuột cắn rồi!"

Rồi cô tiếp tục tính toán: "Cộng thêm tiền mua giấy báo cũ để dán tường và mấy thứ vớ vẩn mà em út cần, cuối cùng còn lại 5 đồng, tất cả ở đây."

Tô Dĩnh đặt 5 đồng lên bàn.

Thực ra còn lại 4 đồng 9 hào 7 xu, nhưng là chị cả, cô đã lấy từ quỹ riêng của mình 3 xu để bù lỗ cho Tô Dụ.

Ừ, 3 xu là đủ rồi, tình cảm chị em chỉ đến thế thôi!

Lưu Lan Hương cầm 5 đồng lên cất vào tủ, nhưng đồng thời liếc nhìn Tô Dụ với ánh mắt "tử thần".

Tô Dụ cúi đầu, lặng lẽ làm một đứa bé ngoan ngoãn.

Không phải gỗ mục đâu, hừ!

Buổi trưa, cả nhà ăn thịt kho mà hôm qua Tô Dĩnh và Tô Dụ mua ở tiệm cơm Quốc Doanh cùng với canh sườn, mấy đứa trẻ ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy mỡ, thơm ngon vô cùng.

Chiều, Tô Dĩnh mang tiền lẻ đến nhà Lư Đản, cậu ta vui mừng đến nỗi như muốn nhảy múa xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.

Lư Đản đứng trước cửa nhà hét lên đầy phấn khích: "A a a, cảm ơn chị Đại Nha!!"

Tô Dĩnh vỗ vai thằng em: "Không có gì, nhưng mà anh của em đang đứng ở cửa đấy."

Lư Đản quay đầu lại, quả nhiên thấy anh trai mình, Tô Mưu đang khoanh tay đứng dựa vào cửa.

Lư Đản: "..."

Không ngại khó, cậu ta nhét ngay tiền vào quần.

Lư Đản mặt mày tự hào.

Hừ, không sợ anh lấy tiền đâu!

Tô Mưu: "..."

Em đúng là bẩn thật!

Tô Dĩnh: "..."

Em đúng là bẩn thật!

Tô Mưu nói với Tô Dĩnh: "Hôm kia chị Hương Tú của các em sẽ có người đến coi mắt, mấy đứa đến nhà anh ăn cơm trưa nhé."

Trong vụ mùa vừa rồi, Tô Hương Tú làm việc dưới trời nắng nóng, da đen nhẻm, Tô nhị đại nương lo cô bé xấu xí khi coi mắt nên đã giữ Tô Hương Tú trong nhà hơn nửa tháng rồi, ngay cả khi đi vệ sinh cũng phải dùng khăn che mặt.

Tô Dĩnh âm thầm thay chị họ Tô Hương Tú của mình lau giọt nước mắt xót xa.

Nhưng việc này cũng chẳng có cách nào, dù sao thì cho đến năm mươi năm sau, các bà mẹ trên khắp đất nước vẫn cứ lo lắng chuyện gả chồng cho con gái. Dù con gái mình có xinh đẹp như tiên nữ nhưng chỉ cần chưa tìm được chỗ gửi gắm, các bà mẹ vẫn luôn sốt ruột lo lắng theo nhiều cách khác nhau...

Loading...