Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:37:57
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chú la của Lưu Đại Xuyên thở hổn hển vì mệt, còn Lưu Đại Xuyên thì nóng nực, anh ta suýt nữa đã cởi bỏ cúc áo bông ra, nhưng nghĩ đến bên trong còn có tài sản quý giá là giấy dán tường tinh xảo, Lưu Đại Xuyên mới cố gắng chịu đựng.

Khi đến cửa nhà, anh ta định đánh xe vào nhà.

Tô Dĩnh gọi ông: "Chú Đại Xuyên? Chú Đại... Xuyên? Lưu Đại Xuyên!!"

Lưu Đại Xuyên: "!!!"

Anh ta lập tức dừng xe lại.

Anh ta cố tỏ ra bình tĩnh: "Khụ... không cẩn thận, quen tay rồi."

Tô Dĩnh nói: "Chú vào nhà uống nước đi, cháu phải qua nhà Triệu lão thái một chút, lát nữa sẽ về, chỉ chưa đến nửa giờ thôi."

Lưu Đại Xuyên gật đầu: "Ừ, cháu đi đi."

Sau đó anh ta tự mình xuống xe, bước vào nhà với dáng vẻ vội vã, tay chân lúng túng.

Tô Dụ và Tô Dĩnh: "..."

Tô Dĩnh xuống xe, buộc dây xe la vào cọc gỗ trước cửa nhà Lưu Đại Xuyên.

Sau đó cô hỏi Tô Dụ: "Chị sẽ quay lại nhanh thôi, em ở đây chơi hay đi cùng chị?"

Tô Dụ nghĩ ngợi, hôm nay cậu đã chạy mệt rồi, không muốn đi nữa, bèn chỉ tay về phía xe la.

Tô Dĩnh nói: "Được, nếu đói thì em tự lấy đồ ăn trong giỏ nhé, nếu khát thì..."

Nhưng cô chợt nhớ ra, dù có khát thì em trai cô cũng không gọi được, mà dù có gọi được thì Lưu Đại Xuyên giờ này chắc cũng không nghe thấy...

Vì vậy Tô Dĩnh đổi ý: "Nếu khát thì em chịu khó chờ chút, chị sẽ xin nước nóng cho em."

Tô Dụ ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ hiểu, Tô Dĩnh một mình chạy nhanh đi.

Tô Dụ nhìn theo bóng lưng nhỏ của chị dần xa, sau đó quay lại, thấy ở cửa nhà Lưu Đại Xuyên có một đứa bé khoảng ba tuổi, vừa mút ngón tay vừa rụt rè nhìn cậu...

Còn Tô Dĩnh, khi đến nhà Triệu lão thái, hai người lén lút vào phòng riêng, sau đó Triệu lão thái lấy ra một gói đồ.

Triệu lão thái nói: "Tất cả đều ở đây rồi. Bây giờ vàng thau khó kiếm, hơn nữa cháu lại cần gấp nên bà đã thêm đá lớn vào để tăng trọng lượng, ngoại hình cũng đã làm cho cũ rồi. Nếu lừa gạt người thường thì không sao, nhưng nếu để người trong nghề nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra điểm không đúng."

Tô Dĩnh mở gói đồ ra, lấy một miếng rồi đưa lên ánh hoàng hôn mà soi đi soi lại, nhận thấy ít nhất dưới ánh sáng này, cô không thể phát hiện ra điều gì bất thường.

Thế là đủ rồi, trong hầm mà chỉ dùng đèn dầu thì sẽ không thể nhận ra được.

Tô Dĩnh nói: "Không sao đâu, đủ dùng rồi. Tất cả chỗ này bao nhiêu tiền ạ?"

Triệu lão thái giơ ba ngón tay lên, bà nói: "Ba mươi đồng tròn."

Tô Dĩnh nhanh nhẹn đưa tiền ra rồi nhét gói đồ vào lòng, nói với Triệu lão thái: "Thế cháu đi đây, còn đường đỏ nếu có tin gì thì báo cho cháu, bao nhiêu cũng được ạ."

Triệu lão thái vừa đếm tiền vừa vẫy tay: "Được rồi, đi nhanh đi, đường đỏ bà sẽ giữ mắt cho cháu, nhưng nhớ là chuyện này, ra khỏi cửa rồi thì không liên quan gì đến bà nữa nhé."

Tô Dĩnh cười đáp: "Cháu biết rồi mà!"

Triệu lão thái nhìn bóng dáng hoạt bát chạy đi của cô bé, hiếm khi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thở dài, nhà nào cũng có chuyện khó nói...

Nhưng tối nay có thịt để ăn rồi, lần này bà lời được gần hai mươi đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-231.html.]

Về phần Tô Dĩnh, cô ôm một gói đồ nặng hàng chục cân chạy đến mức mồ hôi tuôn như suối, may mà khi cô ra khỏi nhà Triệu lão thái, trời đã bắt đầu tối, các nhà xung quanh cũng đã bắt đầu ăn cơm, không ai để ý đến một cô bé con như cô.

Khi Tô Dĩnh đến trước cửa nhà Lưu Đại Xuyên, cô thấy cuối cùng đồng chí Lưu Đại Xuyên cũng trở lại bình thường, anh ta đang ngồi trước xe la gặm ngô.

Lưu Đại Xuyên nói: "Em trai cháu đã đưa cho chú bánh bao lớn, khi nào thì chúng ta đi?"

Tô Dĩnh đặt gói đồ vào giỏ rồi đáp: "Đi ngay nhưng chú đợi chút đã, trước tiên cho cháu một bát nước nóng, khát c.h.ế.t mất, à lấy cho cháu một cái đĩa lớn, cháu có đồ cho cháu trai của chú nè."

Lưu Đại Xuyên ngạc nhiên: "Sao cháu biết đó là cháu trai của chú?"

Tô Dĩnh chẳng buồn trả lời, đứa trẻ kia cứ ôm lấy chân Lưu Đại Xuyên, gặm ngô thơm ngậy giống y hệt anh ta, nếu không phải là cháu trai thì là gì?

Lưu Đại Xuyên nhanh chóng mang nước nóng về, Tô Dĩnh và Tô Dụ cùng nhau "ừng ực" uống cạn bát nước.

Sau đó Tô Dĩnh lấy từ trong giỏ nhà mình ra hai miếng bánh hồng khô và hai miếng bánh gạo đậu đỏ rồi từ trong túi áo lấy ra một nắm nhỏ đường phèn, tất cả đều đặt vào đĩa mà Lưu Đại Xuyên vừa mang ra rồi đưa lại cho anh ta.

Tô Dĩnh nói: "Cho cháu trai của chú ngọt miệng."

Lưu Đại Xuyên cầm bắp ngô luộc trong một tay, tay kia cầm đĩa, cười lớn với hạt ngô còn dính trên răng cửa.

Anh ta nói: "He he he, thế này ngại quá, lại còn có cả đường phèn nữa!"

Tô Dĩnh lườm mắt.

Ngại thì trả lại cho cháu đi!

Khi Lưu Đại Xuyên từ trong nhà đi ra lần nữa, anh ta mang cho Tô Dĩnh và Tô Dụ mỗi người một bắp ngô luộc rồi cả ba người lên xe la, cháu trai nhỏ của Lưu Đại Xuyên còn cầm theo một nắm ngô xay để chạy theo xe một đoạn.

Thằng bé nhỏ hô to: "Cảm ơn chị! Cảm ơn anh!"

Tô Dĩnh vẫy tay đuổi bé về nhà: "Không có gì, em mau về nhà đi."

Nhưng lúc này đến lượt Tô Dụ lườm mắt.

Ai là anh của em chứ?

Mơ mộng quá đấy!

Bóng tối dần buông xuống, sau khi Tô Dĩnh và Tô Dụ ăn xong bắp ngô luộc trên xe, lại ăn thêm ít bánh gạo mà hôm nay họ mua ở chợ đen trong huyện, rồi khi Tô Dụ đã ngủ được một giấc, xe la mới lộc cộc tiến vào khu rừng nhỏ ngoài thôn Thanh Sơn.

Tô Dĩnh gọi Tô Dụ tỉnh dậy, hai chị em cùng nhau về nhà cất đồ trong giỏ rồi lại gọi Lưu Lan Hương đẩy xe đẩy ra.

Khi Lưu Lan Hương thực sự nhìn thấy đống gỗ mục chất cao như núi trên xe la của Lưu Đại Xuyên, bà không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Lưu Lan Hương hỏi Tô Dĩnh: "Đây là thứ mà thằng út nhất định phải mua à? Sao con không can ngăn nó chút chứ, nó mua đống đồ rách nát này làm gì? Chẳng phải phí tiền sao..."

Mặc dù Tô Dĩnh trước đó miệng nói không quan tâm đến Tô Dụ, nhưng cũng không thể thực sự để Tô Dụ bị đánh đòn.

Vì vậy Tô Dĩnh vừa cùng mọi người chuyển đồ lên xe đẩy nhỏ của nhà mình vừa đỡ lời cho Tô Dụ: "Chà, mẹ cứ coi như trừ vào tiền bán hồng khô của nó đi, không thì cứ ghi nợ cho nó, đợi khi nào nó kiếm được tiền thì trả cho mẹ..."

Dù sao thì cũng phải mất hai lượt đi về của Lưu Đại Xuyên, Tô Dĩnh mới may mắn giữ được cái m.ô.n.g nhỏ của em trai mình.

Sau đó Lưu Đại Xuyên uống một bát nước nóng rồi vội vàng trở về nhà, giờ này chắc phải hơn 8 giờ tối, trời tối nên xe la không thể đi nhanh, đến khi về đến nhà ít nhất cũng phải 10 giờ rồi.

Khi Tô Dĩnh và Lưu Lan Hương về đến nhà, Lưu Lan Hương lại túm lấy đứa con trai nhỏ muốn giảng dạy về sự khó khăn trong việc kiếm tiền, nhưng thằng bé thật sự quá đáng yêu, hơn nữa lại bị đau họng, Lưu Lan Hương đành phải mỉm cười để dành trận mắng này đến khi con lớn hơn chút.

Lúc này Tô Mậu và Tô Thành đã ngủ say, Tô Dĩnh cùng Lưu Lan Hương chuyển hết đống gỗ mục vào căn phòng riêng của Tô Dụ ở sân sau.

Khi xây nhà, Tô lão tam đã dự tính trước sân sau để dành cho các con khi lớn sẽ có chỗ ở, sau đó mỗi khi sinh thêm một đứa con, Tô lão tam sẽ vào mùa xuân năm sau xây thêm một phòng ở sân sau, vì vậy sân sau nhà Tô Dĩnh hiện giờ có bốn phòng riêng biệt.

Loading...