Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:37:54
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Haiz, đúng là không có văn hóa thật đáng sợ.

Đám đàn ông vừa rồi chắc chắn không biết mình đã bỏ đi một kho báu quý giá đến thế.

Khi Dương lão đầu đẩy xe kéo đến cổng huyện, Tô Dĩnh nhanh chóng dỡ hết đống gỗ từ xe kéo xuống đường lớn, chỗ mà cô đã hẹn với Lưu Đại Xuyên.

Sau đó Tô Dĩnh trả cho Dương lão đầu tám hào tám xu rồi đợi ông đi một chuyến nữa, cô mới đưa cho ông hai cái bánh bao to.

Tóm lại, hai bên đều hài lòng, Tô Dĩnh cảm thấy chỉ mất chưa đến một đồng mà không phải tự mình vất vả vận chuyển, như vậy là ổn rồi. Còn Dương lão đầu thì nghĩ, lần này mấy thằng nhóc mang đồ nội thất vụn đến không nhập kho nên tám hào này ông có thể giữ hết cho mình, he he.

Sau khi làm xong mọi việc cũng gần đến giờ mà hai chị em hẹn với Lưu Đại Xuyên.

Tô Dĩnh dẫn Tô Dụ ngồi đợi một lúc bên đường rồi Lưu Đại Xuyên cũng kéo xe la đến.

Nhưng khi Lưu Đại Xuyên biết mình còn phải chở cả đống gỗ vụn này về, anh ta có chút bối rối...

Tuy nhiên, Tô Dĩnh lấy ra một cái bánh bao to, nói với Lưu Đại Xuyên: "Cháu mua cho chú một cái bánh bao để ăn tối."

Lưu Đại Xuyên: "..."

Anh ta cảm thấy hơi cảm động, nhưng cũng hơi mệt mỏi trước thời hạn.

Nhưng anh ta không thể từ chối...

Lưu Đại Xuyên nhẹ nhàng thở dài một hơi, bắt đầu chấp nhận số phận của mình khi phải vận chuyển đống "gỗ mục" này từ ven đường. Tô Dụ đã lên xe chiếm chỗ trước, vì đồ đạc quá nhiều, cậu cần phải chiếm ngay chỗ ngủ thoải mái nhất.

Tô Dĩnh ở dưới xe cùng Lưu Đại Xuyên chuyển đống "gỗ mục". Dù cô cũng chẳng có mấy sức nhưng ít ra cũng có thể nhặt nhạnh mấy mảnh gỗ nhỏ.

Nhưng trong lúc Tô Dĩnh chuyển gỗ, cô âm thầm quan sát biểu hiện của Lưu Đại Xuyên.

Kiếp trước cô nghe qua một tin đồn, không biết có thật hay không, hình như là có mấy nông trại cho bò nghe nhạc rồi thịt bò của chúng sẽ phát triển theo hình dạng của nốt nhạc, ăn vào đặc biệt thơm ngon.

Mặc dù Tô Dĩnh cảm thấy lời đồn này có chút hoang đường, cô cũng chưa từng nếm thử thịt bò hình nốt nhạc, nhưng Tô lão thái thái đã nhận ra một điều rất hợp lý từ chuyện này - đó là tâm trạng của đối tượng để "vắt lông cừu" rất quan trọng, điều này ảnh hưởng đến việc cô có thể "vắt" thêm được bao nhiêu lông cừu từ người này trong tương lai và chất lượng lông cừu sẽ ra sao.

Thế nên Tô Dĩnh hỏi: "Chú Đại Xuyên, năm nay nhà chú có mua giấy báo cũ không?"

Lưu Đại Xuyên ủ rũ đáp: "Chưa mua đâu." Tuy nhà anh ta cũng ở trong công xã nhưng vẫn là nhà một tầng, tường đều bằng đất. Nếu muốn tránh đất cát rơi xuống chăn màn và giường cũng vẫn phải dùng giấy báo cũ dán lên.

Hơn nữa vì anh ta thường phải đi đến các huyện khác nên việc này hàng năm đều do anh ta lo liệu, nhưng năm nay anh ta chưa có thời gian để làm.

Tô Dĩnh nhìn vẻ chán nản của anh ta, cô đưa cho anh ta một thứ, đồng thời hỏi: "Chú Đại Xuyên, chú xem cái này có muốn không, hôm nay cháu đi mua giấy báo cũ, tìm thấy một quyển sách này."

Đó là một cuốn tạp chí thời trang thập niên 70 từ Hương Giang, tên gì đó bắt đầu bằng chữ "S" nhưng Tô Dĩnh không biết đọc.

Hương Giang là nơi mà kiếp trước Tô Dĩnh rất muốn đến, cô đã lang thang trên mạng tìm hiểu thông tin khắp nơi, nhưng chưa kịp đi thì cô đã mất, cả kế hoạch đành bỏ dở, thật là bực mình.

Tô Dĩnh biết ngành công nghiệp và thương mại của Hương Giang phát triển nhanh chóng trong suốt những năm 60 đến cuối thập niên 60, Cục Xúc tiến Thương mại và Hội đồng Thương mại Hương Giang tổ chức lễ hội thời trang đầu tiên, ngành công nghiệp thời trang của Hương Giang mới bắt đầu nổi lên, sau đó vào thập niên 70, ngành thời trang Hương Giang phát triển mạnh mẽ, nhưng đến thập niên 80 mới thực sự là thời kỳ hoàng kim của thời trang Hương Giang.

Kiếp này Tô Dĩnh dự định đến Hương Giang vào thập niên 80 để thử sức. Cô không hiểu nhiều về thiết kế thời trang nhưng cô có ký ức từ kiếp trước, có thể sớm tìm được những nguồn hàng sẽ trở nên phổ biến và kiếm được một khoản lớn.

Kiếp trước Tô Dĩnh đã lớn tuổi, kiếp này dù có trẻ lại, cô cũng không muốn đi học nữa, cô chỉ muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền rồi để mấy đứa em trai có thể tự do chọn lựa con đường tương lai của mình, ít nhất sẽ không phải lo lắng về ăn mặc và sinh hoạt.

Nếu chúng muốn học thì học, muốn khởi nghiệp thì khởi nghiệp, còn Tô Dĩnh sẽ lo phần tài chính và đưa mẹ đi du lịch khắp thế giới để tận hưởng cuộc sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-230.html.]

Thật hoàn hảo, cô đúng là một người lên kế hoạch tuyệt vời!

Vì vậy khi nhìn thấy cuốn tạp chí cũ này ở trạm thu mua phế liệu, Tô Dĩnh vội lấy ngay.

Dù sao loại sách này nhìn qua là biết không phải từ gia đình bình thường mà ra, chắc chắn là từ những nhà có mối quan hệ với Hương Giang, nhưng cũng chẳng sao, đã đến trạm thu mua phế liệu rồi thì đều tính một xu ba cân.

Hơn nữa trong mắt người dân thôn thuần phác này, dùng giấy có hình mỹ nhân để dán tường là rất sang trọng, nhà nào mà dán tường bằng vài tờ tranh này, các bà cô trong thôn đều muốn đến chiêm ngưỡng một phen.

Lúc này Tô Dĩnh giả vờ ngượng ngùng vừa nói vừa lộ vẻ ngây thơ: "Ôi, cháu thấy mấy người trong sách này ai cũng đẹp quá, nhưng mấy cô trong này mặc ít quá, chắc mẹ cháu sẽ không cho dán tường đâu. Chú Đại Xuyên, nếu chú muốn thì mang về nhà đi."

Nhưng khi Tô Dĩnh vừa nói xong, Lưu Đại Xuyên đã đứng đờ người một lúc lâu mà không nói gì.

Tô Dĩnh thắc mắc, không biết anh ta đang làm gì vậy?

Rồi khi cô ngẩng đầu lên, thấy Lưu Đại Xuyên mặt đỏ bừng, đầu hướng về phía tạp chí, nhưng ánh mắt thì đã gần như lạc về phía sau lưng... động tác này thật sự rất khó làm được!

Hơn nữa toàn thân Lưu Đại Xuyên hiện giờ đang run rẩy không ngừng!

Tô Dĩnh: "..."

Cô hét lớn: "Chú Đại Xuyên, chú chảy m.á.u mũi rồi!"

Ha ha ha ha!

Chỉ là một cô gái mặc đồ bơi thôi mà?

Chú cũng nhạy cảm quá rồi đấy!!

Tô Dụ lắc đầu.

Người trẻ tuổi, đúng là không thể giữ bình tĩnh được.

Nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ cũng có thể hiểu mà.

Đến khi nghe tiếng của Tô Dĩnh, Lưu Đại Xuyên mới giật mình tỉnh lại, sau đó anh ta vội vã phất tay: "Nếu cháu không cần thì để lại cho chú. Nhưng tốt hơn là cháu đừng xem, trẻ con xem cái này không tốt đâu!"

Nói xong, Lưu Đại Xuyên "vèo" một cái giật ngay quyển tạp chí thời trang có hình mỹ nhân mặc đồ bơi, anh ta gấp lại rồi còn muốn gấp thêm nhưng không gấp được nữa, vội nhét thẳng vào trong áo bông rồi siết chặt dây lưng, giờ thì không thể rơi ra được!

Sau đó Lưu Đại Xuyên lau khô m.á.u mũi, bắt đầu làm việc hăng hái như tiêm thuốc kích thích. Không còn chuyện chán nản làm việc nữa, tất cả đều biến mất.

Giờ đây Lưu Đại Xuyên chỉ muốn làm việc, anh ta yêu thích công việc! Anh ta là một thanh niên tràn đầy sức sống và chưa lấy vợ! Anh ta có thừa sức lực!!!

Còn ai nữa không? Cần làm việc! Đưa hết cho anh ta!

Tô Dĩnh bị hất sang một bên: "..."

Được thôi.

Ông chú này không chỉ "khẩu thị tâm phi" mà còn nói năng lung tung, cô thực sự không biết phải nói gì nữa...

Đây là một "vụ án đẫm máu" do một cuốn tạp chí không có bìa gây ra nhưng nó lại đẩy nhanh tốc độ về nhà của ba người. Thậm chí khi Lưu Đại Xuyên điều khiển xe la cũng tràn đầy sinh lực, khiến cho chú la cũ kỹ của anh ta cảm thấy khó hiểu.

Dù sao thì mọi người đều biết rằng chú la của anh ta là một con la già, không thể hiểu được suy nghĩ "bẩn thỉu" của con người!

Nhưng dù sao, thay vì đến công xã vào lúc trời tối, hôm nay ba người đã đến trước cửa nhà Lưu Đại Xuyên khi trời vẫn chưa tối.

Loading...