Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:52:44
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Dụ chớp chớp mắt to, cậu đang chọn gỗ mà, một xu ba cân, cậu đã nghe thấy rồi.

Những mảnh gỗ mà Tô Dụ chọn, dù trông có vẻ hỏng nhưng thực ra đều là gỗ hoàng hoa lê, gỗ tử đàn, gỗ mun, những loại gỗ quý mà cậu không thèm để ý đến loại nào dưới một trăm năm tuổi.

Tô Dụ nghĩ rằng đã gặp được thì cứ mang về, đợi vài năm nữa cậu lớn hơn, tay chân có sức lực sẽ mài giũa và chạm khắc thành các món đồ nhỏ, đồ trang trí, thật là thú vị.

Nhưng cậu không ngờ rằng những loại gỗ quý này lại rẻ như vậy ở thời hiện đại, chỉ mấy loại gỗ mà cậu vừa tìm được, nếu ở thời của cậu, dù là một mảnh nhỏ cũng đều rất đắt, có vài loại người dân bình thường không thể sử dụng nổi.

Nhưng dù Tô Dụ có chớp mắt thế nào, chị cậu cũng không thể hiểu cậu đang nghĩ gì.

Tô Dĩnh thấy Tô Dụ có vẻ rất muốn những mảnh gỗ này nên cũng không để tâm, dù sao cũng không đắt, một xu ba cân, coi như cho em trai chơi đỡ buồn, nếu sau này cậu không thích nữa thì mang về làm củi đốt cũng được.

Trước khi quay lại tiếp tục tìm kiếm, Tô Dĩnh vẫn dặn dò: "Đừng lấy nhiều quá, nhiều quá chị em mình không mang về nổi đâu."

Tô Dụ ngoan ngoãn gật đầu, biết rồi, cậu biết mà.

Hai chị em mỗi người tự tìm kiếm đồ của mình, một lúc sau ai cũng cho rằng người kia đang nhặt đồ vô dụng.

Khoảng nửa giờ sau, khi Tô Dĩnh không tìm được thứ gì có thể sử dụng, cô chuyển sang tìm báo cũ thì bỗng nhiên cửa trạm thu mua phế liệu trở nên náo nhiệt.

Tô Dĩnh đang cúi đầu tìm kiếm thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy mấy người đeo băng đỏ, nhìn kỹ lại, hóa ra họ chính là nhóm người mà hai chị em vừa gặp lúc trước!

Tô Dĩnh nhanh chóng chuyển đống gỗ mà cô và Tô Dụ vừa tìm được sang chỗ báo cũ tránh để chúng gây chú ý cho họ rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Những người đeo băng đỏ lần này đều là nam giới, họ đang mang đồ từ một chiếc xe kéo vào trong sân, miệng vừa làm vừa chửi rủa.

"Chết tiệt, hôm nay coi như công cốc một ngày, lại để thằng nhãi đó chạy thoát, thật là xui xẻo!"

"Ôi, ai nói không phải chứ, cả ngày toàn gặp mấy việc vô ích không có chút lợi lộc nào..."

"Thằng nhãi thối tha, lần sau để tao gặp lại nó, tao chắc chắn sẽ cho nó biết tay! Như một con chuột thối rình rập, vừa ngoảnh lại đã không thấy đâu, mẹ nó chứ, làm tao mệt muốn chết..."

Sau khi dỡ xong đồ, họ hỏi ông lão canh cửa trạm thu mua phế liệu: "Lão Dương, mấy cái này đáng giá bao nhiêu?"

Dương lão đầu thò cổ ra từ cái cửa sổ nhỏ nhìn một cái rồi trả lời: "Giống như trước, một xu năm cân."

Mấy người đàn ông vừa dỡ xuống từ xe kéo toàn là những đồ gỗ đã bị đập nát, cũng chẳng khác gì đống gỗ mà Tô Dĩnh vừa tìm được, chỉ là chưa bị phơi mưa phơi nắng nên trông có vẻ mới hơn chút thôi, nhưng dù mới thế nào cũng không thể thay đổi sự thật rằng đây chỉ là một đống gỗ vụn nên cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Nếu tính theo giá một xu năm cân thì đống đồ gỗ bị đập nát này cùng lắm chỉ bán được sáu bảy hào, số tiền ít ỏi này, mấy người đàn ông kia chẳng để ý.

"Hết muốn rồi, tặng không cho ông đấy..."

"Mẹ nó chứ, tốn công cả buổi mà chẳng được bao nhiêu tiền, tôi nói lần sau cứ đốt hết luôn cho xong..."

Mấy người lại vừa chửi bới vừa bỏ đi.

Dương lão đầu, người trông coi trạm thu mua phế liệu nhìn bóng lưng mấy người kia khuất dần, trong lòng thầm chửi: "Mấy thằng chẳng ra gì."

Tô Dĩnh thấy mấy người kia đã đi, thản nhiên bước tới xem đống gỗ vụn vừa được dỡ xuống.

Khi nhìn thấy những vết rìu mới trên đống gỗ này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những đồ gỗ tốt lại bị đập nát như vậy, chắc họ đang tìm kiếm thứ gì giá trị bên trong đồ gỗ.

Tô Dĩnh cẩn thận lục lọi, nhận thấy đống gỗ này như có một số tấm ván lớn hơn những tấm cô vừa tìm được, có vẻ nhiều người cũng đến trạm thu mua phế liệu để tìm đồ như cô, nhưng hôm nay cô lại là người đầu tiên săn được đống đồ gỗ vụn này.

Một lúc sau, cuối cùng Tô Dĩnh cũng tìm được vài tấm ván lớn, cô đang định hỏi Dương lão đầu giá bao nhiêu thì em trai cô kéo áo cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-229.html.]

Tô Dụ chỉ vào đống gỗ vụn ở cửa rồi chỉ vào mình, ánh mắt "muốn có" không thể rõ ràng hơn.

Tô Dĩnh: "..."

Cô nói: "Đống này nhiều quá, hai chị em mình không mang nổi đâu."

Tô Dụ nghĩ ngợi một lúc rồi chỉ vào chiếc xe kéo ở góc trạm thu mua phế liệu, ý là chị có thể mượn xe kéo của họ.

Tô Dĩnh: "..."

Được rồi, thấy rõ sự kiên trì của em rồi, dù sao cũng chỉ là mấy hào tiền.

Nhưng dù có xe kéo, Tô Dĩnh cũng không thể tự đẩy được đống gỗ lớn này, vì vậy cô quyết định nhờ người giúp.

Tô Dĩnh đến hỏi Dương lão đầu: "Ông ơi, đống này có bán không? Nếu cháu lấy hết thì bao nhiêu tiền ạ?"

Dương lão đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Một xu ba cân, nếu cháu lấy hết thì khỏi phải mất công dọn vào, cháu trả tám hào đi."

Tô Dĩnh nói: "Được ạ, cháu lấy hết. Ông có thể giúp cháu tìm người kéo đống gỗ này ra cổng huyện được không? Cháu sẽ không để người đó làm không công."

Nghe thấy đứa bé sẵn sàng trả tám hào để mua đống đồ vụn này, Dương lão đầu biết mình có thể kiếm được chút tiền, ông lập tức bước ra khỏi nhà và nói: "Tìm ai nữa, để ông đẩy xe kéo hai lần là xong, cháu trả bao nhiêu?"

Đống gỗ này khoảng ba trăm cân, nếu chất hết lên xe kéo thì Dương lão đầu không thể đẩy nổi một mình, nhưng ông có thể chia làm hai lần, có tiền mà không kiếm thì là đồ ngốc!

Nghe xong, Tô Dĩnh khẽ liếc Dương lão đầu, nghĩ thầm: Ông già này còn mạnh khỏe lắm!

Tô Dĩnh đáp: "Hai cái bánh bao to của tiệm cơm Quốc Doanh được không ạ?"

Mặt của Dương lão đầu nhanh chóng nở nụ cười: "Được chứ!"

Vậy là hai bên nhanh chóng thỏa thuận, Tô Dĩnh mua thêm mười mấy cân báo cũ, mang theo đống gỗ vụn mà Tô Dụ đã chọn, sau đó Dương lão đầu khóa cửa trạm thu mua phế liệu rồi đẩy xe kéo lên đường.

Trên đường đi, Dương lão đầu thắc mắc: "Cháu bé con thế này, lấy đống gỗ vụn này về làm gì?"

Tô Dĩnh thở dài: "Nói thật với ông, cháu cũng không biết nữa, là em cháu cứ đòi."

Dương lão đầu nhìn Tô Dụ, nhận được ánh mắt ngây thơ, ngơ ngác từ cậu.

Vậy là Dương lão đầu hiểu ra, trẻ con không nghe lời, chị gái đành chịu thôi.

Tô Dĩnh lại nói với Tô Dụ: "Về nhà em tự nói với mẹ nhé, mẹ mà biết em tiêu tám hào mua đống gỗ vụn này chắc chắn sẽ đánh em đấy, lúc đó chị không giúp được đâu."

Tô Dụ chớp chớp mắt, im lặng cúi đầu.

Dương lão đầu nghĩ thầm, biết lỗi rồi à, nhưng tiền thì ông không trả lại đâu, chỉ mong là mẹ của thằng bé này không đánh nó quá nặng thôi.

Nhưng thực ra lúc này trong đầu Tô Dụ đang nghĩ - nếu bị đánh, cậu có thể chạy mà-

Còn có thể giả vờ tội nghiệp nữa, ha ha!

Lý do mà Tô Dụ nhất định phải lấy đống gỗ vụn này là vì dù đống đồ gỗ này đã bị đập nát nhưng phần lớn trong đó là gỗ trắc vàng.

Gỗ trắc vàng là loại gỗ cao cấp nhất, dù bây giờ trông có vẻ đen đúa nhưng khi được mài nhẵn và sơn bóng lại, nó sẽ trở nên vàng rực rỡ, trước đây giường nằm của cậu được làm từ loại gỗ này, vì mang một chút tính vàng nên chỉ có cậu và hoàng đế được sử dụng, các hoàng tử khác không được phép dùng.

Phần còn lại tuy không phải gỗ trắc vàng nhưng lại là gỗ trầm hương, loại gỗ này không nổi trên mặt nước, vừa là vật liệu xây dựng vừa là dược liệu và hương liệu, tự nhiên có mùi thơm dịu nhẹ, rất quý giá.

Loading...