Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:52:42
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ mà Tô Dĩnh chặn lại khá nhiệt tình, nắm tay cô chỉ trỏ một hồi.
Nhưng vấn đề là dù ông cụ nói rất nhiều nhưng Tô Dĩnh không hiểu...
Cô nhận ra rằng khoảng cách giữa thế hệ của cô và ông cụ là quá lớn, những địa danh mà ông cụ nói đến sau này đã không còn nữa, vì vậy Tô Dĩnh chỉ có thể nghe mơ hồ, có chút ấn tượng nhưng lại không chắc chắn.
Vì vậy Tô Dĩnh cười chào tạm biệt ông cụ tốt bụng rồi kéo Tô Dụ tiếp tục đi tìm, vừa đi vừa nhìn, vừa dò hỏi người dân khác.
Nhưng lúc này đang là giờ ăn trưa, ngoài đường không có nhiều người...
Đột nhiên, từ một ngõ hẻm bên đường, một người đàn ông ôm một gói đồ chạy xông ra, người đàn ông này khoảng hai mươi tuổi, chạy vội vàng mà không nhìn đường, suýt nữa thì đ.â.m vào Tô Dĩnh, nhưng đáng thương thay, Tô Dụ không may đã ngã lăn ra đất...
Tô Dĩnh định kéo Tô Dụ lên thì từ ngõ hẻm vừa nãy, một đám thanh niên nam nữ chạy ra, vẻ mặt rất nghiêm túc, tay đeo băng đỏ rất nổi bật.
Thấy tình hình như vậy, Tô Dĩnh không dám nấn ná nữa, vội kéo Tô Dụ chạy vào lề đường.
"Bắt lấy hắn!"
"Mày đừng chạy nữa! Giao đồ ra đây!"
"Đứng lại!"
"Phản kháng sẽ không có kết cục tốt đâu! Mày không thoát được đâu!"
Đám người vừa hét vừa đuổi theo người đàn ông ôm gói đồ phía trước.
Khi đám đông cuối cùng cũng chạy đi hết, Tô Dĩnh vội kéo Tô Dụ "vút vút vút" chạy nhanh đến chỗ khác.
Hai chị em phải nhanh chóng rời khỏi đây nhưng không thể chạy quá nhanh, vì dễ bị coi là đồng bọn nên chỉ có thể đi nhanh, điều này khiến Tô Dĩnh rất lo lắng.
Trời ơi, ai mà biết chuyện gì đang xảy ra, mong là hai chị em không bị vạ lây...
Tô Dĩnh kéo Tô Dụ đi thêm khoảng mười phút nữa, đến khi thịt kho tàu vừa ăn gần tiêu hóa hết mới tìm một gốc cây để nghỉ ngơi.
Tô Dĩnh đang thở phì phò thì Tô Dụ đột nhiên im lặng kéo góc áo của cô.
Tô Dĩnh cúi xuống, thấy em trai dùng tay nhỏ ra hiệu cho cô quay lại.
Tô Dĩnh ngồi xuống, ghé sát lại: "Em làm gì vậy?"
Tô Dụ cảnh giác liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai gần đó rồi kéo tay áo nhỏ của mình lên một chút.
Và Tô Dĩnh thấy điều đó, trong tay áo của em trai cô có một thỏi vàng nhỏ???
Tô Dĩnh: "... !!!"
Tô Dĩnh ngạc nhiên đến mức thốt lên: "Em... em... em... em lấy đâu ra..."
Cô mới nói được nửa câu thì chợt nhận ra vẫn đang ở ngoài đường, nhanh chóng nhìn xung quanh từ trước, sau, trái, phải, thậm chí là trên dưới một lượt!
Khi đã chắc chắn không có ai xung quanh, Tô Dĩnh mới ôm chầm lấy Tô Dụ rồi thì thầm vào tai cậu: "Em lấy đâu ra vậy?!"
Trong khi Tô Dĩnh tỏ ra rất lo lắng thì Tô Dụ lại vô cùng điềm tĩnh, cậu nhún nhảy đưa thỏi vàng trở lại vào trong tay áo.
He he, mình có bảo bối trong tay áo-
Tô Dĩnh vỗ vào m.ô.n.g em trai một cái: "Đừng có làm điệu nữa, nói nhanh lên!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-228.html.]
Tô Dụ xoa m.ô.n.g hai cái rồi bắt đầu ra dấu và làm khẩu hình miệng để giải thích cho chị.
Đầu tiên, cậu làm động tác ôm gói đồ chạy, sau đó làm vẻ như có thứ gì đó đập vào chân mình rồi đột nhiên có một ánh sáng màu vàng hiện lên trước mắt cậu, nên cậu quyết định giả vờ ngã lăn ra... hoàn tất kế hoạch.
Tô Dĩnh nghe xong: "..."
Cô nói: "Em đúng là nhóc con ranh mãnh."
Tô Dĩnh nghĩ ngợi một chút rồi lại nhìn quanh một lần nữa trước khi nói với Tô Dụ: "Em để nó ở chỗ chị đã, lát nữa chị sẽ giấu đi, sau này khi em lớn lên lấy vợ, chị sẽ đưa lại cho em, đây là của em tìm được, chị sẽ nhớ, không liên quan gì đến hai anh kia, coi như là tiền riêng của em."
Tô Dụ tin lời chị, nhà cậu còn nhiều vàng lắm, thiếu gì một thỏi này đâu, vì vậy hai chị em trao đổi thỏi vàng ngay dưới sự che chắn của cái giỏ phía sau.
Tô Dĩnh cầm lấy thỏi vàng, ước lượng một chút, biết ngay đây là một thỏi vàng nhỏ, khoảng ba mươi gam, trong lòng cô không khỏi cảm thán về vận may của em trai, thằng nhóc này cũng biết diễn, làm vừa nãy cô còn tưởng là em trai ngã thật...
Sau khi làm đủ trò, Tô Dụ đã đói bụng, cậu lục lọi tìm đường phèn trong túi của Tô Dĩnh, cô bèn nói: "Hai chị em mình ăn cái bánh bao to để bình tĩnh lại đi, đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa, đáng sợ quá."
Vì vậy hai chị em cùng chia đôi cái bánh bao trắng to, vừa đi vừa ăn.
Sau đó Tô Dĩnh vừa kéo Tô Dụ đi vừa hỏi đường, mãi nửa giờ sau, họ mới tìm thấy một trạm thu mua phế liệu gần đó.
Trạm thu mua phế liệu này là một khu sân lớn đã bị đổ nát, các tòa nhà bên trong không biết đã bị ai đập phá gần hết, chỉ còn lại hai căn nhà nhỏ ở ngay cửa ra vào.
Tô Dĩnh đứng trước cửa nhìn vào bên trong căn nhà nhỏ, thấy một ông già đang nằm ngả trên ghế, hai chân to đặt lên bàn dưới cửa sổ, miệng thì ngáy "Khò khò khò" như hai quân đội đang giao chiến...
Tô Dĩnh kéo em trai lại, hít một hơi thật sâu, lấy khí từ đan điền rồi hét lớn: "Ông ơ ơ... ơi——!!"
Ông lão giật mình tỉnh dậy ngay lập tức, dụi mắt hai lần, thò đầu ra hỏi: "Cháu làm gì đấy?"
Tô Dĩnh đáp: "Ông ơi, cháu muốn mua báo cũ và bàn ghế hỏng, bán thế nào ạ?"
Ông lão nghe xong thì ngẩn ra một lúc, sau đó nói: "Ồ, cháu tự vào trong tìm đi, giấy cũ một xu hai cân, gỗ hỏng một xu ba cân."
Tô Dĩnh cảm ơn ông lão rồi kéo Tô Dụ vào khu sân rộng đầy rác thải.
Trong sân có đủ thứ, cái này cái nọ chất đống, có những thứ đã được phân loại để riêng ra một góc nhưng phần lớn vẫn chưa được xử lý, chỉ bị vứt lung tung.
Tô Dĩnh nói với Tô Dụ: "Em tự đi loanh quanh xem đi, đừng ra khỏi khu sân này là được, chị tìm một ít đồ."
Tô Dụ ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu đi dạo quanh khu sân.
Khu sân này nhìn lộn xộn nhưng thực ra không bẩn lắm, có thể thấy có người thường xuyên dọn dẹp. Tô Dụ đi khắp nơi ngắm nghía, thích thú như một cậu bé.
Cậu nhặt lên xem pin cũ hết điện rồi kéo một sợi dây điện hỏng ra xem, toàn là những thứ cậu chưa từng thấy trước đây.
Nhưng Tô Dụ không thực sự là một đứa trẻ, chơi một lát là cảm thấy chán, vì vậy cậu lại tung tăng chạy theo sau Tô Dĩnh.
Lúc này Tô Dĩnh đang cố gắng tìm các mảnh gỗ để làm bàn nhỏ, cô nhận ra kế hoạch ban đầu của mình quá đơn giản, nhưng cũng là do kiếp trước cô chưa từng đến trạm thu mua phế liệu, ở thôn của cô, ngay cả việc đến công xã còn ít chứ nói gì đến lãng phí thời gian đi lượn lờ ở trạm thu mua phế liệu của huyện.
Vì vậy Tô Dĩnh không biết rằng vào đầu những năm 1970. bàn ghế ở trạm thu mua phế liệu này đã hỏng nặng đến mức nào... cái thì bị chẻ đôi, cái thì không thể nhận ra hình dáng ban đầu, bất cứ mảnh gỗ nào còn nguyên vẹn thì đều không tồn tại!
Nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi, ngay cả người dân ở thị trấn cũng không giàu có, cuộc sống ai cũng phải vá víu tạm bợ, nếu có thứ gì đó còn dùng được, ai mà nỡ mang đi bán cho trạm thu mua phế liệu chứ.
Vì vậy Tô Dĩnh chỉ có thể cúi đầu tìm kiếm, cố gắng tìm những mảnh gỗ lớn hơn một chút, dù sao thì ba cân gỗ hỏng mới hết một xu, không thể lãng phí được.
Nhưng khi Tô Dĩnh đang tìm kiếm, cô nhận ra rằng nhóc con theo sau mình còn tìm kiếm hăng say hơn cô?
Tô Dụ chạy qua chạy lại từ đống gỗ hỏng, đến khi Tô Dĩnh quay lại nhìn, những mảnh gỗ mà Tô Dụ mang ra đã chất thành một đống nhỏ.
Tô Dĩnh bước lại gần nhìn kỹ, thấy toàn là những mảnh gỗ nhỏ bẩn thỉu, không có gì đặc biệt, bèn hỏi Tô Dụ: "Em làm gì đấy?"