Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:52:38
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi chia tay, Lưu Đại Xuyên còn dặn thêm: "Nếu nghe thấy tiếng chó sủa thì chạy ngay, đó là dấu hiệu có người đến truy bắt chợ đen, nhưng thường không xảy ra đâu, vì chỗ này có hậu thuẫn rất mạnh mẽ."
Tô Dĩnh gật đầu: "Được, cháu nhớ rồi."
Sau đó Lưu Đại Xuyên tiếp tục đi sâu vào, còn Tô Dĩnh dẫn Tô Dụ đi dạo khắp nơi.
Chợ đen ở huyện lớn hơn nhiều so với chợ đen ở công xã của họ, Tô Dĩnh mới đi dạo một vòng đã thấy có hơn hai mươi ngõ rẽ, mỗi ngõ đều có người canh gác, chứng tỏ tổ chức chợ đen này phải kiếm rất nhiều tiền.
Nơi này bán đủ loại hàng hóa, từ đồ ăn tự làm ở nhà, túi vải tự may đến cá, thịt, gạo, dầu ăn và cả đồng hồ cũ.
Tô Dĩnh chọn một chiếc đồng hồ cũ còn mới khoảng 80% và hỏi giá, người bán đòi 300 đồng, thật là đắt, đồng hồ có phiếu mới giá 120 đồng, nhưng nhà cô không có phiếu, thôi bỏ đi, nhịn 8 năm nữa, đến khi cải cách mở cửa rồi muốn đồng hồ nào chẳng có, 8 năm không dùng đồng hồ cũng chẳng sao!
Cuối cùng Tô Dĩnh đành rời đi trong nuối tiếc khiến người bán đồng hồ lườm nguýt, khách chỉ ngó không mua đúng là phiền phức!
Hai chị em đi dạo, Tô Dụ bỗng kéo góc áo của Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh nhìn theo hướng tay Tô Dụ chỉ, kìa, có người bán bánh gạo!
Tô Dụ chép miệng: "Muốn ăn!"
Tô Dĩnh cũng chép miệng: "Cũng muốn ăn!"
Vì vậy, hai chị em cùng nhau chạy đến chỗ bà lão bán bánh gạo.
Bà lão bán bánh gạo đeo một chiếc hộp gỗ có dây đeo trên lưng, bên trong hộp là một lớp chăn bông, tiếp đến là một lớp vải nhựa dày, trên vải nhựa là những chiếc bánh gạo được xếp thành nhiều lớp. Lớp trên cùng của bánh còn có vài hạt đậu đỏ đã được nấu chín mềm, bên trong lộ ra cả phần nhân đậu đỏ mịn màng.
Những miếng bánh gạo dày khoảng hai cm, được cắt thành hình chữ nhật, kích thước vừa bằng lòng bàn tay của trẻ nhỏ, từng hạt gạo nếp trong suốt, sáng bóng như đang vẫy gọi Tô Dụ và Tô Dĩnh - "Tụi mình sạch sẽ, đang chờ các cậu đến cắn đây, nhanh lên nào!"
Tô Dĩnh và Tô Dụ: "!!!"
Hai chị em nắm tay nhau, nuốt nước miếng không ngừng.
Bọn họ quyết tâm sẽ cắn bánh gạo này...
Tô Dĩnh háo hức hỏi bà lão: "Bà ơi, bánh gạo này bán bao nhiêu ạ?"
Bà lão đáp: "Ba xu hai miếng, ở đây bà bán giá thực, không mặc cả đâu."
Tô Dĩnh nhanh chóng lấy ba xu ra, mua hai miếng bánh gạo đậu đỏ, vừa đủ cho cô và Tô Dụ mỗi người một miếng. Cả hai đều cắn một miếng lớn vào chiếc bánh gạo trong tay, quyết tâm trừng trị sự "ngạo mạn" của chiếc bánh gạo đậu đỏ này!
Hai chị em không rửa tay mà ăn luôn, nhưng thời điểm này không có nhiều người di chuyển, thực ra rất khó để dịch bệnh bùng phát trên diện rộng, vì vậy ăn bẩn một chút cũng không có vấn đề gì.
Bánh gạo dính và mềm mịn đã được hấp chín kỹ, được bọc trong hộp gỗ, giữ ấm dưới lớp chăn bông, cắn một miếng vào miệng, hương vị thơm ngọt của gạo nếp và vị đặc trưng của đậu đỏ hòa quyện lại tạo nên hương vị thuần khiết, mang đến cảm giác thỏa mãn khi nhai lâu trong miệng.
Bánh gạo của bà lão không thêm gì ngoài gạo nếp và đậu đỏ, không có đường hay trái cây khô nhưng hương vị vẫn đặc biệt thơm ngon. Đã lâu Tô Dĩnh không được ăn loại bánh gạo ngon như vậy, cô luôn cảm thấy đồ ăn sau này không ngon bằng thời điểm này.
Tô Dĩnh và Tô Dụ nhanh chóng ăn hết phần của mình, nhưng Tô Dụ vẫn nhìn Tô Dĩnh với ánh mắt mong mỏi - rõ ràng là cậu bé muốn ăn thêm!
Tô Dĩnh hiểu ngay, cô ước lượng số lượng bánh trong hộp của bà lão rồi quyết định mua tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-226.html.]
Bà lão bán bánh gạo vui mừng vì hôm nay bà có thể về nhà sớm.
Bà lão bán bánh gạo cười nói: "Tổng cộng còn lại 98 miếng, bà giảm cho cháu 2 xu, chỉ lấy 1 đồng 4 xu rưỡi thôi!"
Tô Dĩnh lấy từ giỏ ra một cái bát tráng men lớn, đưa cho bà lão: "Bà bỏ vào đây giúp cháu, cảm ơn bà!"
Tô Dụ nhìn ngạc nhiên... không biết chị mình đã mang theo cái bát tráng men từ lúc nào!
Tô Dĩnh chống nạnh, cười đắc ý với Tô Dụ.
Chị mày đã tính toán từ trước rồi!
Sau khi trả tiền, hai chị em mỗi người lại ăn thêm một miếng bánh gạo rồi tiếp tục đi đến quầy hàng khác. Vì bụng có giới hạn nên phải tính toán cẩn thận!
Sau đó hai chị em tiếp tục tiêu 1 đồng để mua 10 xiên kẹo hồ lô, 1 đồng để mua 50 miếng hồng khô và 3 xu để mua một cân muối. Tất nhiên trong lúc đi, hai chị em không quên thưởng thức một số món ngon mà các quầy hàng khác bày ra để "quyến rũ" họ! Nhưng không còn gì đặc biệt để mua nữa.
Thực ra chợ đen chủ yếu bán các nhu yếu phẩm như lương thực, thịt, trứng, dầu, vải, nhưng vì đang vào cuối năm nên giá mọi thứ đều rất đắt. Nhà Tô Dĩnh còn đủ đồ ăn cho dịp Tết nên cô cũng không có ý định mua nhiều.
Dù hôm nay cô chỉ tiêu hơn 3 đồng nhưng bây giờ tiệm cơm Quốc Doanh mới chỉ vài xu một món thịt, nên so với thu nhập bình thường của người dân, chợ đen bán khá đắt.
Tuy nhiên mục đích lần này Tô Dĩnh đến chợ đen chủ yếu là để thăm dò, nắm bắt tình hình để sau Tết có thể bổ sung thêm vật tư. Vì chợ đen ở công xã của họ đến nay vẫn chưa có tin tức gì, không biết bao giờ mới mở lại.
Vì vậy gần trưa, Tô Dĩnh dẫn Tô Dụ rời chợ đen, hai người theo thói quen hỏi đường và đến một tiệm cơm Quốc Doanh gần đó.
Nhưng khi bước vào tiệm cơm Quốc Doanh, họ phát hiện hôm nay có món thịt kho tàu!
Tô Dụ xoa xoa cái bụng đã hơi no của mình.
Dù không đói lắm...
Nhưng muốn ăn!
Tô Dụ nhìn Tô Dĩnh với ánh mắt mong mỏi - bé đáng yêu của chị muốn ăn thịt!
Tô Dĩnh xoa đầu em trai, thực ra khi nhìn thấy trên bảng đen có ghi món thịt kho tàu, cô cũng thấy thèm. Nhà cô có thịt heo nhưng gia vị trong nhà không đầy đủ như ở tiệm cơm Quốc Doanh nên hương vị làm ra cũng khác hẳn.
Tô Dĩnh xem giá, món thịt kho tàu giá 3 xu một phần, hơi đắt, nhưng nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định mua hai phần, một phần để cô và Tô Dụ ăn tại chỗ, phần còn lại bỏ vào bát tráng men mang về cho gia đình nếm thử.
Bữa trưa của hai chị em chỉ gọi một món thịt là đủ, món chính vẫn là bánh gạo đậu đỏ vừa mua, bánh gạo khó tiêu hóa nên cả hai đến giờ vẫn chưa thấy đói, nhưng thịt thì chắc chắn phải ăn!
Hôm nay tiệm cơm Quốc Doanh dùng thịt ba chỉ loại ngon để làm thịt kho tàu, phần ba chỉ với tỉ lệ ba mỡ hai nạc là phần thịt ngon nhất để làm món này. Hơn nữa chắc đầu bếp đã ninh hầm kỹ lưỡng từ trước nên khi đĩa thịt kho tàu lớn được bưng ra, hương thơm bốc lên khiến thực khách ở các bàn xung quanh phải nuốt nước miếng!
Những miếng thịt kho tàu vuông vắn, đỏ tươi bóng bẩy mỡ màng, khi gắp lên không nên dùng quá nhiều lực, vì chỉ cần hơi mạnh tay là miếng thịt sẽ vỡ ra.
Tô Dụ cẩn thận gắp một miếng thịt kho tàu trước mặt mình rồi nhét vào miệng "chóp chép", nhưng... Ơ? Sao cậu không thể nhét hết vào miệng được? Miếng thịt kho tàu này lớn quá! Vừa lớn vừa ngon hì hì!
Không thể ăn hết trong một miếng, Tô Dụ đành chia làm hai miếng.
Nhưng khi cậu đưa miếng thịt vào miệng, phải hơi ngửa đầu lên để nhai, vì miệng cậu không đủ lớn, mà cậu lại nhét quá nhiều thịt, nếu không dùng tư thế này, mỡ và nước trong thịt sẽ chảy thẳng xuống khóe miệng...
Ôi trời ơi, cảm giác này thật tuyệt!