Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:52:27
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô dùng hai cái xẻng để xúc bánh ra, đặt lên thớt, chiếc bánh ngô lớn có màu vàng giòn do được nướng với mỡ thịt heo, mùi thơm phức!
Tô Dĩnh gọi to từ trong nhà: "Em út, em ăn trước đi, bánh rất giòn đấy!"
Bánh ngô mới ra khỏi chảo là ngon nhất, có thịt có rau, càng nhai càng thơm.
Thực ra vào kiếp trước, lúc này Tô Dĩnh rất ghét ăn bột ngô vì ngày nào cũng ăn, bữa nào cũng ăn, lại không có dầu mỡ, ăn vào bụng không lâu thì đã đói, chưa kể còn làm đau dạ dày và ruột, tiêu hóa không tốt, đi vệ sinh cũng đau.
Nhưng sau này cô cũng không ngờ loại bột ngô này lại trở thành món ăn ngon miệng của người thành phố, nói gì là tốt cho sức khỏe, người nhà cô cứ đòi ăn, thế là Tô Dĩnh mới học cách làm món này theo nhiều cách khác nhau.
Tô Dụ nhanh chóng chạy "bộp bộp" vào bếp.
Nhưng khi nhìn thấy trên thớt lớn của chị có một cái bánh ngô to đùng như vậy, cậu nhóc hoàn toàn bị sốc!
Đây là loại bánh gì mà to thế?
Làm sao ăn được cái bánh này đây!
Rồi Tô Dĩnh nhanh chóng biểu diễn ngay tại chỗ.
Lúc này bánh ngô cũng đã nguội bớt, Tô Dĩnh cầm d.a.o cắt thành từng miếng nhỏ gần bằng lòng bàn tay rồi nhặt vài miếng đặt vào bát, đưa cho Tô Dụ.
Tô Dĩnh dặn cậu: "Bánh vẫn còn hơi nóng, em ăn chậm thôi nhé."
Tô Dụ nhận bát đũa, kẹp miếng bánh ngô, thổi nhẹ rồi bỏ vào miệng "a ô" cắn một miếng to, nhai nhai.
Ôi! Giòn quá!
Mùi vị của thịt và cải thảo hòa quyện vào nhau, lại kết hợp với hương thơm đặc trưng của mỡ heo và bột ngô, thật ngon!
Tô Dụ ăn xong một miếng, lại lấy thêm miếng khác.
Tô Dĩnh nói với cậu: "Em ăn từ từ thôi, ăn nhiều bột ngô quá coi chừng trong bụng sẽ nở ra làm bụng em căng lên đấy!"
Tô Dụ không tin lời dọa dẫm trẻ con như vậy nhưng tốc độ ăn bánh ngô cũng chậm lại.
Tô Dĩnh cũng ăn hết một miếng bánh ngô, sau đó cô lấy canh xương lớn nấu tối qua cho vào chảo sắt lớn hâm nóng.
Cô nói với Tô Dụ: "Em canh chừng đừng để canh trào ra nhé."
Tô Dụ gật đầu rồi tiếp tục "a ô".
Tô Dĩnh lấy chìa khóa nhà Ngũ đại thúc, qua nhà ông lấy thau để đựng bánh ngô.
Hôm qua Ngũ đại thúc có nói, trước tiên đưa một cái chìa khóa cho cô giữ để lần sau khỏi phải gọi khi mang cơm, làm người ta sợ.
Tất nhiên lời của Ngũ đại thúc không phải thế, nhưng Tô Dĩnh tự mình phân tích, chắc chắn là Ngũ đại thúc sợ mẹ Lưu Lan Hương, lại bị dọa bởi những chuyện không đáng có.
Khi Tô Dĩnh bưng hai thau lớn trở về, canh xương trong nồi cũng đã gần nóng, cô mang canh xương và bánh ngô qua nhà Ngũ đại thúc.
Không lâu sau, Lưu Lan Hương, Tô Mậu và Tô Dụ cũng về nhà, cả nhà cùng nhau ăn bữa trưa ngon lành giòn tan.
Cả buổi chiều hôm đó, Tô Dĩnh không làm gì khác ngoài nằm trên giường ngủ, vì cô đã hẹn với Lưu Đại Xuyên rằng sáng mai sẽ gặp nhau ở rừng nhỏ ngoài thôn Thanh Sơn, cô sợ không dậy nổi nên quyết định không ngủ.
Lần này Tô Dĩnh để Lưu Đại Xuyên đến đón cô, mà sau khi mua đồ từ huyện trở về, tổng cộng hết năm mươi xu, tuy hơi đắt nhưng cô cảm thấy rất đáng giá, nếu không cô phải đi bộ suốt tám giờ đồng hồ, mệt muốn chết.
Chuyện này Tô Dĩnh đã nói trước với Lưu Đại Xuyên vào tối hôm đi nộp lương thực ở công xã. Ban đầu Tô Dĩnh muốn càng sớm càng tốt nhưng Lưu Đại Xuyên nói rằng mấy ngày nay anh ta phải đi các huyện khác, không có mặt ở huyện nhà, ngày sớm nhất cũng là ngày mai.
Vì vậy thực ra Tô Dĩnh chỉ muốn lên huyện dạo chợ đen, khi ấy làm gì có chuyện gì về quả kiwi, nói gì là quả kiwi, nói mua quả kiwi ở ngoài bệnh viện huyện cũng là bịa chuyện với Lưu Lan Hương thôi, dù sau này không có chuyện quả kiwi thì Tô Dĩnh cũng sẽ tìm lý do khác thôi.
Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, Lưu Lan Hương và mọi người đều đi ngủ sớm.
Sau đó Tô Dĩnh ở trong bếp, dưới ánh lửa của bếp lò, cô may một ít vải vụn, làm vài mảnh vải cùng màu lại với nhau rồi xem có thể làm được gì cho gia đình.
Những mảnh vải còn lại không khớp với nhau thì cô sẽ may lại thành tã lót cho đứa bé nhà đại đường ca dùng, dù sao đứa trẻ mới sinh ra biết cái gì tốt hay không, có mà dùng là tốt rồi hừ hừ...
Khi đêm khuya, khoảng chín mười giờ, hàng xóm xung quanh gần như đã ngủ say, Tô Dĩnh bắt đầu thắng mỡ heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-221.html.]
Lần này cô sử dụng mỡ từ con heo rừng, một con heo rừng béo như vậy mà Ngũ đại thúc cũng không lùng sục được bao nhiêu mỡ, nhìn chung không nhiều bằng mỡ heo mà Tô Dĩnh đã mua từ chợ đen ở công xã.
Tuy nhiên con heo này là tự đến, không mất tiền, nó tự mang thịt đến cho mình thì còn kén chọn gì nữa, được cho miễn phí là tốt nhất rồi!
Sau khi rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ, thêm nước vào nồi, nấu rồi thắng, thế là xong-
Khi trăng lên đến giữa trời, Tô Dĩnh đã thu được sáu bảy cân mỡ heo trắng ngần và hai bát tóp mỡ to đùng, ha ha ha!
Ồ, tóp mỡ này ăn nóng là ngon nhất, nhưng bây giờ mọi người đều ngủ hết rồi...
Kệ đi, bỏ lỡ một lần thì tiếc lắm!
Tô Dĩnh trộn một bát tóp mỡ với đường trắng rồi mò mẫm vào nhà chính, dùng đũa gắp từng miếng tóp mỡ để cám dỗ bọn nhóc.
Nhưng mỗi khi một trong những đứa em ngốc chuẩn bị há miệng, Tô Dĩnh lại nhanh chóng gắp sang đứa khác.
Lần này qua lần khác, mấy đứa nhóc béo ú đang ngủ say cũng bị cô đánh thức!
Lúc này Tô Dĩnh mới bật đèn dầu lên, hỏi bọn nhỏ: "Có muốn ăn không?"
Anh hai Tô Mậu dụi mắt, khi nhìn rõ: "Ôi trời!! Là tóp mỡ!"
Anh ba Tô Thành cười khúc khích: "Ha ha, lại là tóp mỡ, mùa thu năm nay hạnh phúc quá!"
Tô Dụ buồn ngủ, không muốn động đậy, chỉ nằm trong chăn chớp chớp mắt rồi bặm môi.
Lưu Lan Hương định mặc quần áo xuống giường nhưng Tô Dĩnh bảo mọi người đừng làm vậy, mau ăn hết trên giường rồi ngủ.
Năm người, bốn người đang trên giường, Tô Dĩnh cầm đũa đút cho từng người.
Anh hai Tô Mậu ăn một miếng, hai mắt mở to tròn xoe: "Ngọt quá!"
Tô Dĩnh nói: "Đúng rồi, vì thế nên chị mới gọi mấy đứa dậy ăn đó."
Tô Mậu cười ngốc nghếch: "Ha ha, vẫn là chị tốt nhất!"
Sau vài lần cho ăn, Lưu Lan Hương nói thôi, ăn nhiều quá sẽ khó ngủ.
Vậy là Tô Dĩnh lại tiếp tục cho mọi người ăn thêm hai lần nữa rồi mang hơn nửa bát tóp mỡ trộn đường trở lại bếp.
Ngày thường Lưu Lan Hương hay nói không cần: "Con à, có phải là mẹ có thể không ăn nhưng mấy đứa kia thì có thể ăn thêm đúng không?"
Tô Dĩnh từ chối không nương tay: "Không, con nghĩ mẹ nói đúng, ăn nhiều quá ảnh hưởng đến giấc ngủ hừ hừ..."
Trước khi rời đi, Tô Dĩnh nói: "Con để trong tủ bếp rồi nhé, sáng mai con với em út đi sớm, mẹ muốn ăn thì tự lấy nhé."
Anh ba Tô Thành ngái ngủ hỏi: "Chị, chị đi làm gì vậy?"
Tô Dĩnh lừa em trai không thương tiếc: "Đi bán quả kiwi, em quên rồi à."
Anh ba Tô Thành lập tức che miệng lại, hai mắt đảo liên tục, đầy vẻ chột dạ.
Tô Thành nói: "Em, em nhớ rồi!"
Ồ, là đi kiếm tiền tiêu vặt cho Lư Đản, ha ha ha!
Anh ấy không thể để lộ bí mật này được!
Khi Tô Dĩnh trở lại bếp, cô thực sự hơi buồn ngủ rồi.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, làm gì cho đỡ buồn đây?
Thôi kệ, gặp việc khó không quyết được thì cứ bẻ đôi con gà mái già của nhà Tô đại bá thôi!
Chuyện có hay không, cô cũng phải làm nhà Tô lão đại bận rộn một chút, không thể để gia đình họ sống yên ổn được.
Nhưng lần này Tô Dĩnh đã có thiết bị mới, một chiếc khẩu trang to làm bằng vải đen, có thể che kín toàn bộ khuôn mặt.