Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:52:23
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Tô Dĩnh về đến nhà, mẹ Lưu Lan Hương đã đi làm từ sớm để tránh lúng túng, hai anh em Tô Mậu và Tô Thành đang ngồi trên giường mặc quần áo, Tô Dụ thì vẫn nằm im không nhúc nhích, như thể cậu không còn tha thiết gì với cuộc sống nữa. Còn Lư Đản, người đến tìm hai anh em Tô Mậu và Tô Thành thì ngồi trên mép giường với khuôn mặt ngơ ngác.

Lư Đản đến giờ vẫn chưa hiểu nổi, tại sao cha mình lại đồng ý nuôi chó?

Cha cậu ta đâu có bị mất trí?

Nhưng sao vừa nghe nói chó lớn lên sẽ rất hung dữ, cha cậu ta lại vui vẻ đồng ý ngay thế?

Tô Dĩnh gọi cậu: "Lư Đản, chiều nay khi em qua nhà ông Trương, nhớ đặt thêm một con ch.ó nữa, nói là Ngũ đại thúc cũng muốn nuôi chó con."

Lư Đản: "..."

Là thế giới này đã thay đổi hay là tôi đã lạc hậu rồi?

Vậy bây giờ thôn của chúng ta đã bị lũ chó chiếm đóng rồi sao?

Nhưng Lư Đản đáp: "Ồ, được rồi chị Đại Nha."

Cha cậu ta nói rất đúng, con người phải biết tự lượng sức mình, có thể không thông minh nhưng phải biết nghe lời ai.

Tô Dĩnh lại nói với Lư Đản: "Hôm qua chúng ta hái được một rổ kiwi, chị đã chọn ra một rổ quả gần chín, tối nay khi em về nhà, mang nửa rổ về đi. Hai rổ còn lại chị sẽ không cho nhà em nữa, thứ Sáu này chị sẽ mang lên huyện bán, nếu bán được tiền sẽ chia cho em làm tiền tiêu vặt."

Lư Đản: "..."

Lư Đản: "!!!"

Lư Đản nói: "Cảm ơn chị Đại Nha!"

Cậu cậu cậu... không không không, đồng chí Tiểu Tô Hữu của chúng ta!

Đây chẳng phải là khoản tiền tiêu vặt đầu tiên trong đời cậu sao, ha ha ha ha!!!

Tô Dĩnh dặn dò cậu ta: "Nhưng về nhà em đừng lỡ miệng nhé, nếu em tự nói ra thì không chỉ phải nộp lên mà còn bị mắng nữa, em tự cân nhắc đi."

Lư Đản gật đầu lia lịa: "Chắc chắn em sẽ không nói lỡ lời đâu! Cảm ơn chị Đại Nha!"

Giờ đây Lư Đản chỉ muốn biểu diễn cho chị Đại Nha một cú nhào lộn 360 độ kết hợp với cú xoay 720 độ rồi đá vòng quay, sau đó lăn lộn tại chỗ để thể hiện niềm vui sướng tột độ của mình lúc này!

Hai anh em Tô Mậu và Tô Thành đều rất ghen tị nhìn Lư Đản, sau đó lại đầy mong đợi nhìn chị cả của mình.

Họ cũng rất muốn có tiền tiêu vặt!

Tô Dĩnh thấy vậy, nói với hai người họ: "Hai đứa phải làm việc nhà nhiều hơn, trước khi mùa đông đến phải chất đầy củi trong nhà nhé? Nếu thể hiện tốt, đến Tết chị sẽ cho hai đứa tiền tiêu vặt, ít nhất là một tờ tiền lớn."

Tô Mậu và Tô Thành: "..."

Tô Mậu và Tô Thành: "!!!"

Anh hai Tô Mậu vội vàng nói: "Được rồi chị! Em chắc chắn sẽ làm tốt!"

Anh ba Tô Thành cũng vội vàng nói: "Em cũng sẽ làm tốt! Sẽ làm việc nhà nhiều hơn! Em sẽ chặt củi! Còn bắt sâu cho gà mái!"

Tô Dĩnh gật đầu: "Nhưng hai đứa cũng không được nói lỡ miệng, vì số tiền này là từ quỹ nhỏ của chị mà ra, nếu để mẹ biết được..."

Anh hai Tô Mậu phấn khởi nói: "Không đâu! Chắc chắn mẹ không thể biết được! Chúng em chắc chắn sẽ giữ bí mật thật tốt!"

Anh ba Tô Thành cũng hét lên: "Em giỏi giữ bí mật nhất! Em sợ bị đánh nên chắc chắn không dám nói với mẹ đâu!"

Tô Dĩnh mới hài lòng gật đầu, nói: "Được rồi, ra ngoài đợi Tiểu Mã Ca đi."

Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản nhìn nhau một cái rồi cùng mím chặt môi bước ra ngoài.

Giờ đây ba người họ đều đã nắm được đuôi của nhau nên không ai dám mách cha mẹ về chuyện tiền tiêu vặt! Hoàn toàn an toàn!

Khi ra ngoài, anh ba Tô Thành còn lẩm bẩm: "Em út thật đáng thương, nó nhỏ nhất nên chẳng làm được gì cho nhà, không thể kiếm tiền tiêu vặt được! May mà em sinh sớm hơn hai năm, làm em út thật đáng thương!"

Anh hai Tô Mậu: "Đúng đúng, may mà em là anh hai, không phải em út, làm em út thật xui xẻo..."

Anh hai Tô Mậu: "Lư Đản, em là em út trong nhà, có phải em là đáng thương nhất không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-219.html.]

Lư Đản: "..."

Vì tình thương mà tôi sẽ không chỉ ra điều này.

Chẳng lẽ hai người không nhận ra sao, công việc của Tô Dụ với hai người là khác nhau mà!

Nhưng Lư Đản nói: "Đúng vậy, làm em út thật đáng thương."

Không đáng thương không đáng thương, tôi không đáng thương đâu- Anh trai vì là anh nên phải làm việc nhiều hơn, lần trước khi chúng ta ăn bánh nhà Triệu lão thái, anh trai phải làm việc trước cơ mà-

Hơn nữa bây giờ anh trai chẳng có gì nhưng tôi thì có tiền tiêu vặt mà chị Đại Nha cho đấy-

Tô Dĩnh đứng phía sau khoanh tay, nghĩ thầm, may mà Lư Đản cùng phe với hai người...

Không được, lát nữa phải đập thêm ít hạt óc chó để bổ sung trí óc cho hai người họ thôi!

Buổi chiều, Tô Dĩnh đi kiểm tra bắp cải nhà Ngũ đại thúc trước, lật lại hết để bắp cải tiếp tục phơi thêm rồi về nhà xử lý đống da heo còn thừa từ hôm qua.

Hôm qua họ ăn giò heo nhưng không có da heo, vì con heo rừng này có lông quá dày, dù đã cạo sạch bằng d.a.o nhưng những sợi lông còn sót lại trong da vẫn ảnh hưởng đến vị giác nên Tô Dĩnh lột da heo ra luôn.

Bây giờ Tô Dĩnh cắt hết da heo trên miếng thịt mà nhà mình nhận được, gom lại với da heo từ chân giò hôm qua rồi bắt đầu đun nước sôi trong nồi lớn. Dù nấu thịt có da heo sẽ ngon hơn, nhưng vì làm một lần rất phiền phức nên cô quyết định xử lý luôn cả đống hôm nay.

Khi nước trong nồi đã sôi, Tô Dĩnh đổ hết vào chậu lớn để chần da heo, đợi đến khi nước nguội, cô ra sân nhặt một hòn đá lớn có bề mặt thô ráp, rửa sạch rồi chà mạnh lên da heo.

Sau khi chà sạch gần hết lông heo đã mất khoảng một tiếng đồng hồ nhưng chưa xong, Tô Dĩnh lại ra sân, dưới ánh mặt trời, nhổ sạch những sợi lông còn sót lại trên da heo mới coi như xong phần làm sạch.

Sau đó cô mới dùng d.a.o cạo sạch phần mỡ bên trong da heo rồi cắt thành sợi mỏng, cho vào nồi lớn cùng với hành và gừng để nấu nhừ.

Tô Dĩnh gọi Tô Dụ, lúc đó cậu đang đọc sách giáo khoa tiểu học: "Em út, qua đây nào."

Tô Dụ đặt sách xuống, mang giày rồi chạy nhanh vào bếp xem chị mình.

Ánh mắt nhỏ bé của Tô Dụ như biết nói, đang lặng lẽ hỏi: "Có việc gì thế?"

Tô Dĩnh chỉ vào bếp lò: "Lửa thế này, em cứ giữ đều nhé, nếu lửa cháy mạnh quá thì kéo bớt củi ra, lửa nhỏ thì thêm củi vào, thi thoảng khuấy nồi để da heo không bị dính đáy, em làm được không?"

Tô Dụ nhìn vào ngọn lửa trong bếp rồi ước lượng chiều cao của bếp, tự tin gật đầu.

Hừ, xem thường cậu sao?

Quá đơn giản!

Tô Dĩnh vỗ tay rồi sang nhà Ngũ đại thúc phơi bắp cải.

Phơi bắp cải là việc mà Tô Dĩnh đã thành thạo, chẳng cần suy nghĩ nhiều, cô vừa làm vừa nghêu ngao hát.

Đến khoảng hơn 4 giờ chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, cô đã phơi xong toàn bộ hai chum lớn bắp cải.

Tô Dĩnh về nhà, uống một ngụm nước rồi vào bếp xem thử. Ồ, em trai cô canh lửa giỏi thật.

Tô Dĩnh xoa đầu mái tóc ngắn lơ thơ của Tô Dụ, khen ngợi: "Làm tốt lắm, chị khen em nhé!"

Tô Dụ đầy tự hào.

Đương nhiên rồi, ai ở đây trông lửa cơ chứ, hừ!

Sau đó Tô Dụ nghĩ ngợi rồi chỉ vào đầu mình.

Tô Dĩnh không hiểu, hỏi: "Gì thế?"

Tô Dụ làm động tác đội mũ lên đầu.

Tô Dĩnh mất một lúc mới hiểu ra em trai mình muốn gì rồi cô bật cười.

Tô Dĩnh hỏi: "Em muốn có cái mũ nhỏ à?"

Tô Dụ bặm môi rồi gật đầu.

Tô Dĩnh nói: "Được, tối nay chị sẽ may cho em một cái, nhà mình giờ không thiếu vải đâu."

Loading...