Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:52:15
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng bây giờ Ngũ Lỗi nhìn thấy, không chỉ thấy vài vết m.á.u đen đỏ trên tường nhà mình mà còn thấy trên vết m.á.u đen đỏ ấy có một bàn tay phụ nữ thò xuống, tay còn cầm một nắm lá cải thảo xanh biếc...
Ngũ Lỗi: "..."
Ông muốn c.h.ế.t đứng rồi!
Nhưng ngay lúc này, Ngũ Lỗi nghe thấy từ phía bên kia bức tường có vài câu nói như khóc như than:
"Lão Ngũ ơi..."
"Lão Ngũ ơi..."
"Anh có ở nhà không..."
Ngũ Lỗi: "..."
Tôi không muốn ở nhà!
Đừng gọi nữa! Tôi sợ lắm!
Có phải nếu tôi nói là đang ở nhà thì hồn phách sẽ bị bà bắt mất không??
Ngũ Lỗi lập tức ngồi thụp xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
Ông không dám động đậy, nhưng cánh cửa nhà ông đột nhiên tự mở ra rồi một cô bé lao vào,"rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Tô Dĩnh chỉ tay vào bàn tay phụ nữ trên đầu tường, nói: "Chú lấy xuống đi."
Ngũ Lỗi: "..."
Ngũ Lỗi ngoan ngoãn tiến tới, lấy bọc lá cải thảo xuống.
Tô Dĩnh gật đầu: "Ừm, chú ăn đi, đó là bữa trưa của chú đó."
Sau đó bàn tay phụ nữ trên tường nhà Ngũ Lỗi biến mất, cô bé cũng mở cửa rồi đóng cửa "rầm" một cái rồi biến mất không còn dấu vết.
Ngũ Lỗi: "..."
Được rồi.
Quả phụ nhà bên cạnh đúng là quá đáng sợ...
Ngũ Lỗi mở bọc lá cải thảo trong tay ra, cắn một miếng thật to.
Ừm, ngon quá!
Thịt nạc thăn phải làm thế này mới ngon!
Sau khi ăn một miếng thịt để trấn tĩnh lại, Ngũ Lỗi vội lấy khăn lau sạch vết m.á.u trên tường nhà mình, nếu đêm khuya mà nhìn thấy, chắc ông sẽ gặp ác mộng.
Trong mơ toàn là bàn tay phụ nữ cầm lá cải thảo vung vẩy!
Tô Dĩnh trong ngõ thở dài, lúc nãy vốn dĩ cô định tạo cơ hội cho mẹ với đồng chí Lão Ngũ bên cạnh, nhưng không ngờ mẹ cô lại quá vụng về, cô đã kéo Lư Đản ra ngoài cửa nửa ngày không cho đi mà mẹ cô vẫn chưa mang bữa trưa qua. Haiz, vụng về quá!
Sau khi Tô Dĩnh về nhà, cô thấy mẹ Lưu Lan Hương đang tựa vào tường và thang thở hổn hển.
Lưu Lan Hương ấm ức nói: "Mẹ đã bảo mẹ không đi... con cứ bắt mẹ phải đi... hu hu hu..."
Tô Dĩnh: "..."
Được rồi.
Có lẽ là do cô quá vội vàng.
Nhưng khả năng giao tiếp với người khác giới của mẹ cô cũng quá kém rồi!
Sau đó cả nhà ăn trưa, Tô Dĩnh lại kể lại chuyện sáng nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-218.html.]
Tô Dĩnh nói: "Ông Trương bảo không cần phải lên bệnh viện huyện, đợi vài ngày xem thế nào, chắc không sao, tự khỏi được."
Lưu Lan Hương thở dài: "Haiz, hôm qua mẹ nghe thấy thằng út nói chuyện đã thấy không ổn rồi..."
Lưu Lan Hương nói với Tô Dụ: "Con đừng lên núi nữa, nếu lại xảy ra chuyện gì thì sao, lần này thậm chí con còn không thể kêu gọi được ai nữa."
Tô Dụ: "..."
Vừa đau lòng vừa có lý.
Sau đó Tô Dĩnh lấp lửng nói: "Mẹ... mẹ ơi, nhà mình nuôi hai con ch.ó con có được không, chó to nhà ông Trương sắp đẻ rồi! Chó nhà ông ấy hung lắm, nó mà đứng lên có thể cao đến cổ của Ngũ đại thúc, nếu có kẻ xấu nào dám vào nhà mình ăn trộm, chắc chắn sẽ bị nó dọa đến tè ra quần luôn!"
Tô Mậu và Tô Thành học theo: "Tè ra quần!"
Lưu Lan Hương: "..."
Lưu Lan Hương do dự nói: "Nuôi đến hai con à? Có một con ch.ó to bảo vệ nhà là đủ rồi, nhưng hai con thì ăn hết bao nhiêu lương thực chứ... ?"
Tô Dĩnh bắt đầu thuyết phục: "Mẹ, không phải thế đâu, chó con dễ c.h.ế.t lắm, muốn chó nghe lời thì phải nuôi từ nhỏ, nếu mình chỉ nuôi một con mà nhỡ nó c.h.ế.t thì chẳng phải là phí công vô ích sao? Phải nuôi hai con mới dễ sống, đến mùa xuân năm sau chúng có thể cùng em trai lên núi rồi, như trường hợp của em trai hôm qua, nếu có chó đi theo, chắc chắn nó đã phát hiện trước, đâu cần đợi đến lúc tới sát bên mới phải ném d.a.o bửa củi chứ!"
Lưu Lan Hương nghĩ lại thấy cũng đúng, chó con dễ c.h.ế.t quá, trẻ con phải qua ba tuổi mới dám nói là sống sót được.
Hơn nữa khi nói đến sự an toàn của bọn trẻ, Lưu Lan Hương thực sự động lòng. Dù sao núi sau nhà cũng không thể nói là hoàn toàn an toàn, bà nhớ Tô lão tam từng nói rằng trước đây hình như còn có heo rừng và sói từ trên núi xuống vào thôn phá hoại mùa màng, nếu nhà có hai con ch.ó lớn thì chắc chắn sẽ yên tâm hơn nhiều, hơn nữa đi đâu cũng không lo bị mất lương thực.
Nhưng mà hai con ch.ó lớn, sau này ăn nhiều lắm, con ch.ó lớn nhà ông Trương thì bà cũng gặp không ít lần, mỗi lần nhìn thấy bà đều cảm thấy sợ hãi...
Tuy nhiên lợi ích của việc nuôi chó vẫn lớn hơn nhiều so với bất lợi, cuối cùng Lưu Lan Hương cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, Tô Dĩnh để Tô Mậu và Tô Thành giúp rửa bát đũa, còn Lưu Lan Hương thì lên giường nghỉ ngơi.
Hôm nay Tô Dụ đau họng nên cậu có quyền đặc biệt được ngủ trưa, nếu không thì cũng phải làm việc rửa bát như mọi người.
Trưa nay Lưu Lan Hương ăn rất ngon, bà cảm thấy tay nghề của con gái lớn ngày càng giỏi hơn.
Nhưng vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Lan Hương đã thấy Tô Dĩnh lén lút bò lên giường, ghé sát tai bà mà thì thầm.
Nghe xong, Lưu Lan Hương nói: "Cái này... cái này có được không..."
Tô Dĩnh đập vào giường đất: "Sao lại không được? Mình cũng chẳng đi đâu khác, chỉ ngồi ngoài bệnh viện thôi, cứ như bà cụ bán táo đỏ kia ấy, ai có thể nói được gì? Nếu có người hỏi thì nói là mình đến để nghỉ ngơi, hơn nữa chỉ có con với em trai đi, người ta nhìn vào thấy hai đứa trẻ, em trai lại bị sưng họng, chắc chắn sẽ nghĩ là đến bệnh viện khám bệnh, không để tâm đâu."
Nhưng Lưu Lan Hương nghe xong vẫn không yên tâm, bà nói: "Hay là để mẹ đi cùng con nhé?"
Tô Dĩnh xua tay: "Không cần đâu mẹ, thêm một người lớn lại càng dễ bị chú ý, hơn nữa làm sao mẹ xin nghỉ được ở đại đội chứ, lấy lý do gì? Phiền phức quá."
Lưu Lan Hương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nói: "Thôi được, nếu thật sự đổi được tiền thì con nhớ chia cho bác hai con một ít, dù sao Lư Đản cũng tham gia hái mà."
Tô Dĩnh đáp: "Đương nhiên rồi! Hôm nay là thứ Tư, hai ngày nữa con làm xong món dưa muối chua cho nhà chú Ngũ, đến thứ Sáu thì đi, như thế ít người, đỡ bị chú ý."
Hai mẹ con thì thầm xong, Tô Mậu và Tô Thành cũng đã rửa xong bát đũa, cả nhà cùng nhau lên giường ngủ trưa.
Đến chiều, khi mọi người đều chuẩn bị ra ngoài làm việc, Tô Dĩnh đến tìm Ngũ Lỗi, bảo ông đừng khóa cửa nhà vào buổi chiều, cô sẽ xem xét và nếu bắp cải đủ chín thì sẽ lấy trước.
Hôm qua sau khi Tô nhị bá và Tô Mưu giúp Ngũ Lỗi dọn dẹp xong hai cái chum lớn, Tô Dĩnh bảo Ngũ Lỗi sáng hôm sau khi dậy đi làm, hãy mang hết số bắp cải trong hầm ra phơi ngoài sân. Bắp cải nhà Ngũ Lỗi đã để trong hầm một thời gian, phơi thêm nửa ngày chắc cũng vừa rồi.
Ngũ Lỗi tiện thể đưa luôn chìa khóa nhà cho Tô Dĩnh, như vậy cô không cần phải thường xuyên đến xem cửa nữa, muốn đến lúc nào thì đến.
Tô Dĩnh nhận chìa khóa rồi hỏi: "Chú Ngũ, chú có định nuôi chó con không, chó nhà ông Trương ở trạm y tế sắp đẻ rồi."
Tô Dĩnh giơ tay làm động tác: "Lúc đó chó con sẽ nhỏ thế này này, nhỏ xíu, nằm trên giường kêu ăng ẳng, chui vào chăn người ta."
Ngũ đại thúc đồng chí Ngũ Lỗi: "... !!!"
Khóe miệng khẽ nhếch lên. jpg
Nhưng giọng nói của đồng chí Ngũ Lỗi lại lạnh như băng: "Được, vậy phiền cháu bảo Lư Đản giúp chú nói với ông Trương nhé."
Sau khi hai người bàn bạc xong, đồng chí Ngũ Lỗi sải bước đi làm.
Nhưng Tô Dĩnh nhìn theo bóng lưng ông mà thầm nghĩ: "Ha ha ha ha... Chú Ngũ đi lật đật rồi, đi lật đật rồi!"