Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 214
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:51:57
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô nhị đại nương nghe xong, tưởng nhị bá và Ngũ Lỗi có giao dịch gì đó, không nhắc đến chuyện này nữa mà định tối về hỏi kỹ nhị bá xem sao, bây giờ đang ở nhà người khác, Tô nhị đại nương vẫn muốn giữ thể diện cho chồng mình.
Nồi thịt nhanh chóng chín, nhưng để ngon phải hầm thêm một lúc.
Tô Dĩnh nói: "Chúng ta làm hai món nhé, lát nữa múc ra một nửa rồi phần còn lại thêm dưa cải chua vào nấu canh?"
Bây giờ chị dâu Lưu Phương đã mang thai hơn 4 tháng, rất thích ăn món cay, lúc này đang ngồi bên bếp lửa, nghe vậy miệng đã chảy nước miếng.
Chị dâu Lưu Phương nói: "Ngon đấy, nhưng... dưa cải chua nhà em mới muối, chắc chưa chua đâu."
Tô nhị đại nương muối cải cùng thời với Lưu Lan Hương, bây giờ trời lạnh, ít nhất một tháng nữa cải mới ăn được nên dưa cải nhà hai người đều chưa ăn được.
Tô Dĩnh nghĩ một lúc, nói: "Để em hỏi Ngũ đại thúc xem nhà chú ấy có không!"
Nói xong, Tô Dĩnh chạy sang nhà chính của Ngũ đại thúc.
Trong nhà, Tô nhị bá đang gượng gạo nói chuyện với Ngũ Lỗi, dù cùng tuổi và sống cùng thôn nhưng thực ra không thân, một người là cán bộ đại đội xuất sắc, một người là lão độc thân lặng lẽ, chẳng có điểm chung, đúng ra mà nói thì Ngũ Lỗi không có mối quan hệ xã hội, nếu phải nói, Tô Dĩnh là một mối.
Đại đường ca Tô Mưu đã chịu không nổi bỏ ra ngoài, thà ra sân dỗ trẻ con còn hơn ngồi đây gượng gạo.
Nhưng thực ra Ngũ Lỗi không thấy gượng gạo lắm, vì ông đang chú ý đến hai đứa trẻ con dễ thương trong sân.
Vì vậy người gượng gạo chỉ có Tô nhị bá.
Người nghĩ nhiều thì sống mệt mỏi, dễ già.
Nhưng cháu gái đáng yêu của Tô nhị bá nhanh chóng đến giải cứu ông ấy.
Tô Dĩnh chạy đến hỏi: "Ngũ đại thúc, nhà chú có dưa cải chua không?"
Mặt Ngũ Lỗi đỏ lên dưới bộ râu rậm.
Ngũ Lỗi nói: "Chú không biết muối dưa cải chua."
Tô Dĩnh: "..."
Tô nhị bá: "..."
Ông có phải người thôn Thanh Sơn không?
Thấy Tô nhị bá và Tô Dĩnh đều ngẩn người, Ngũ Lỗi rất xấu hổ, ông cũng thích ăn dưa cải chua nhưng không biết muối.
Ừ, thực ra mấy năm sau khi vợ và cha mẹ ông chết, ông đã thử muối vài lần nhưng sau đó cả vại dưa cải đều thối, trời lạnh dưới âm mấy chục độ mà vẫn thối, Ngũ Lỗi cũng thấy kỳ lạ.
Nên sau đó Ngũ Lỗi không làm nữa, ông làm sẽ phí cải.
Tô Dĩnh nghĩ, không ngạc nhiên khi kiếp trước ít thấy Ngũ đại thúc ăn dưa cải, thì ra ông không biết muối.
Tô Dĩnh nghĩ một lúc rồi nói với nhị bá: "Nhị bá, thịt còn phải đợi, hay là nhị bá với anh họ giúp Ngũ đại thúc dọn dẹp vại cải, sau đó cháu giúp chú ấy muối dưa."
Tô Dĩnh hỏi Ngũ Lỗi: "Vậy được không Ngũ đại thúc?"
Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi nghe xong đập tay, nói: "Được, sao không được chứ! Cháu yên tâm, chú không để cháu làm không đâu, sau này nhà cháu cần sửa chữa gì cứ giao cho chú! Cần việc gì nặng cứ tìm chú!"
Tô nhị bá cũng rất hài lòng với đề nghị của Tô Dĩnh, thật sự là giúp ông ấy giải tỏa khó khăn.
Tô nhị bá là người khéo léo, bình thường ra ngoài nói chuyện làm việc chưa từng gặp rắc rối, nhưng hôm nay ông ấy lại nhận ra mình hết lời! Ông ấy thật sự không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào!
Dù Tô nhị bá nói gì, đồng chí Ngũ Lỗi cũng có thể dùng mấy chữ "ừ","ồ","vậy à" để qua loa. Tô nhị bá bị Ngũ Lỗi làm cho muốn phát điên, không ngờ sống cùng thôn ba mươi lăm năm mà không thân thiết được quả là có lý do!
Thế nên khi Ngũ Lỗi vừa nói xong, Tô nhị bá lập tức ra ngoài tìm con trai để làm việc.
Tô nhị bá rất chăm làm việc!
Tô nhị bá yêu lao động nhất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-214.html.]
Tô nhị bá hét khẽ vào sân: "Con cả! Con cả mau qua đây, nhanh lên!"
Ông ấy nhìn rất sốt ruột.
Tô Dĩnh không tìm được dưa cải chua đành dùng cải thảo và giấm thay thế, nhưng may là sau khi làm xong, hương vị vẫn ngon.
Vì vậy khi hai món hầm được dọn ra, Tô nhị bá và đại đường ca Tô Mưu cũng đã giúp Ngũ Lỗi dọn dẹp xong hai cái vại lớn, bữa tối mới chính thức bắt đầu.
Mấy đứa trẻ trong sân đã đói từ lâu, nếu là ngày thường thì giờ này đã ngủ rồi, nhưng bữa tối hôm nay thật sự quá thơm, thậm chí còn thơm hơn cả món ăn ngày Tết, đồ ăn ngon không ngại trễ, bốn đứa trẻ đã nói rằng chúng có thể đợi, mà bây giờ chúng đã đợi được.
Món hầm phải đựng trong bát lớn, trên bàn ăn trong nhà Ngũ Lỗi có hai bát lớn đầy ắp, trong đó một bát đầy thịt, toàn là thịt, không có chút rau nào khiến mắt cả bàn người sáng lên! Đời sống thật tuyệt vời!
Mọi người còn chờ gì nữa, tất nhiên là không phân biệt nam nữ già trẻ, cùng nhau cầm đũa lên!
Thịt heo rừng tươi ngon hơn hẳn thịt muối đã lâu, cắn một miếng đầy miệng, thật thỏa mãn! Thịt đùi heo rừng nhai vừa không khô không bở, mềm mại thơm ngon, hương vị tuyệt vời.
Tô nhị đại nương vừa ăn vừa cảm thán: "Trời ơi, ngày tháng thần tiên gì thế này, tôi không ngờ có ngày chỉ ăn thịt mà sắp no rồi!"
Mọi người nói chuyện không dám lớn tiếng, bây giờ hàng xóm đã nghỉ ngơi, tuy nhà Ngũ Lỗi đặc biệt, một bên là nhà Lưu Lan Hương, một bên là đường lớn, nhưng trước sau vẫn có nhà cửa, nhà trong thôn xây rất dày đặc, sợ làm phiền hàng xóm sẽ khó giải thích.
Lưu Lan Hương cũng nói: "Chị, đừng cười em, em sống đến từng này tuổi, chưa bao giờ ăn thịt thoải mái thế này!"
Tô nhị đại nương cười nói: "Ai mà không thế, đừng nói em, chị và anh hai cũng chưa từng!"
Người lớn còn để ý hình tượng nói chuyện nhưng mấy đứa trẻ thì không, tất cả ăn ngấu nghiến.
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản đang ăn ngấu nghiến!
Ngon quá! Xì xụp xì xụp!
Nhưng thật ra người thỏa mãn nhất là Ngũ Lỗi, vì ông không chỉ được ăn ngon mà còn được ngắm những đứa trẻ đáng yêu ăn uống! Đó là niềm vui nhân đôi, hạnh phúc nhân đôi!
Một cái đùi heo rừng nhìn thì nhiều, khoảng ba mươi cân nhưng hôm nay có mười hai người ăn, lại thêm thời này đồ ăn không nhiều dầu mỡ, mọi người rất ăn khỏe nên chẳng bao lâu, bát thịt lớn trên bàn đã hết sạch, thậm chí nước thịt cũng bị mọi người nhúng bánh ngô chấm sạch.
Ăn thịt xong, đến lượt uống canh.
Tô Dĩnh nêm nếm nước thịt rất vừa miệng, nước thịt hầm cải thảo chua chua giúp tiêu hóa, giảm ngấy, trời lạnh uống một bát thật tuyệt.
Chị dâu Lưu Phương uống liền hai bát, phải đứng lên đi dạo trong sân.
Chị dâu Lưu Phương nói: "Không được, con no quá, phải ra sân đi dạo, lát nữa quay lại con còn có thể uống thêm một bát!"
Tô nhị đại nương nghe vậy bèn bảo Tô Mưu đi đỡ Lưu Phương.
Tô Dĩnh ăn xong thịt và uống canh, cảm thấy mình quên gì đó.
Rồi cô chợt nhớ, mấy miếng thịt ngon mà Ngũ đại thúc bảo cô giữ lại chưa nấu!
Thịt thăn không vội nhưng cặp thận heo bọc mỡ và thịt bảo vệ tim phải để tươi cho mọi người thưởng thức.
Tô Dĩnh nói: "Ngũ đại thúc, chú biết vót que tre không? Loại rất nhỏ để xiên thịt ấy."
Tô Dĩnh vừa nói, Ngũ Lỗi đã hiểu cô muốn làm gì.
Ngũ Lỗi nói: "Đi, chúng ta vào bếp làm."
Hai người rủ nhau vào bếp.
Ngũ Lỗi giỏi dùng dao, lấy cành củi vót nhanh hai mươi cái que nhỏ.
Trong khi Ngũ Lỗi vót que, Tô Dĩnh đã cắt thịt bảo vệ tim và thận heo bọc mỡ thành miếng nhỏ.
Rồi hai người cùng xiên thịt, Tô Dĩnh còn lấy thêm chút tiêu rừng và ớt bột.
Thực ra nếu có hạt thì là thì tốt nhất, nhưng cả hai nhà đều không có.
Rất nhanh, trong sân nhà Ngũ Lỗi lan tỏa mùi thơm lạ.