Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:51:52
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa rồi Ngũ Lỗi lại mài dao, bây giờ lưỡi d.a.o rất sắc bén, ông giơ d.a.o lên kiểm tra, ánh trăng chiếu vào lưỡi d.a.o phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo làm mắt Tô nhị bá nheo lại.
Ngũ Lỗi chuẩn bị xong, nói nhỏ với Tô nhị bá và Tô Mưu: "Giữ chặt nhé."
Không đợi hai người phản ứng, Ngũ Lỗi đ.â.m d.a.o dài vào cổ con heo rừng.
Con d.a.o lớn truyền thống quả thật hiệu quả, Ngũ Lỗi trực tiếp cắt đứt động mạch lớn ở cổ con heo.
Sau đó là d.a.o trắng vào, d.a.o đỏ ra, khi ông rút d.a.o ra, m.á.u heo đặc quánh chảy ra, không lãng phí chút nào, tất cả chảy thẳng vào thùng gỗ lớn đã chuẩn bị sẵn.
Ngũ Lỗi cảm thấy khi rút d.a.o ra, hình như nghe thấy tiếng "Ôi" rất nhỏ từ phía tường, không cần ngẩng đầu cũng biết, chắc chắn là cô góa phụ nhỏ nhát gan bên cạnh.
Ừm, vừa nhát vừa thích xem, đúng là cô ấy.
Ngũ Lỗi không để ý, vừa quan sát m.á.u chảy vừa nói với Tô nhị bá: "Con heo c.h.ế.t lâu rồi, m.á.u chảy không mạnh, sợ m.á.u ở tứ chi không chảy sạch thì ăn sẽ tanh, để nó chảy lâu chút."
Nhưng Tô nhị bá và Tô Mưu vừa xem toàn bộ quá trình ở gần: "..."
Hai cha con Tô nhị bá và Tô Mưu nhận ra thêm hai điều trong cuộc đời.
Người g.i.ế.c heo là chuyên nghiệp!
Đừng chọc vào người g.i.ế.c heo!
Hai cha con rất đồng lòng gật đầu: "Được."
Phía bên này của tường, ba người đứng bên con heo rừng đợi m.á.u chảy hết.
Phía bên kia, Lưu Lan Hương không dám nhìn nữa.
Lưu Lan Hương không dám nhìn nhưng còn người chưa xem được.
Tô Dĩnh, anh hai Tô Mậu và Lư Đản đứng trên ghế, kiễng chân mới vừa đủ nhìn vào sân nhà Ngũ đại thúc.
Còn anh ba Tô Thành và em út Tô Dụ nhỏ xíu, đứng trên ghế cũng không được.
Hai đứa nhỏ nhảy lên tường, cuối cùng Lưu Lan Hương và Tô nhị đại nương mỗi người bế một đứa, để Tô Dụ và Tô Thành cũng được xem màn g.i.ế.c heo thú vị bên cạnh.
Ban đầu Tô nhị đại nương bế Tô Thành, Lưu Lan Hương bế Tô Dụ, tuy mặt Lưu Lan Hương quay về phía sân nhà Ngũ Lỗi nhưng mắt nhắm chặt, không thấy cảnh m.á.u me gì, mọi thứ yên bình.
Nhưng nhưng nhưng...
Chưa được bao lâu, Tô nhị đại nương cũng bắt đầu cùng với lũ trẻ khẽ "Ôi ôi"!
Hóa ra m.á.u heo đã chảy hết hai thùng đầy, Ngũ Lỗi đang cùng Tô nhị bá và Tô Mưu chia thịt heo rừng.
Trước đó Lưu Lan Hương sợ quá không dám nhìn, nhưng tiếng "Ôi ôi" của Tô nhị đại nương và lũ trẻ quá hấp dẫn, Lưu Lan Hương không thể không nhìn...
Vừa sợ vừa tò mò!
Anh hai Tô Mậu rất muốn kêu to nhưng sợ nhà Tôn đại nương nghe thấy, chỉ có thể bịt miệng mình, hạ giọng nói: "Trời ơi! Mặt nó to quá! To hơn mặt nhị bá nhiều lần!"
Tô nhị bá đứng gần đó giúp đỡ: "..."
Cảm ơn cháu, nhị bá không tự hào gì đâu.
Tô Dĩnh nhỏ giọng hơn: "Mặt heo, ăn ngon lắm."
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản: "..."
Chảy nước miếng.
Tô Thành được bế trong lòng Tô nhị đại nương, tay bám tường, đầu cố thò vào sân nhà Ngũ Lỗi, hứng khởi nói: "Một chân sau của nó nặng quá! Đại đường ca suýt không cầm nổi!"
Lư Đản nghiêm túc nói: "Đúng vậy, vẫn là Ngũ đại thúc giỏi, một tay cầm vững!"
Còn anh trai mình thì không được...
Đại đường ca Tô Mưu đứng cách đó không xa: "..."
Giỏi thì lên đi!
Tô Dĩnh nói trong âm thầm: "Chân giò, hầm mềm, cuộn tròn cắt mỏng, chấm nước sốt tỏi, nước tương, giấm, ngon."
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-212.html.]
Chảy nước miếng.
Một lúc sau, dù Tô Dụ đau họng nhưng cũng phải thốt lên: "Chân xấu quá, quá xấu, nhiều lông đen!"
Tô Mậu, Tô Thành, Lư Đản gật gù: "Ừ ừ ừ!"
Đúng, đúng, quá xấu, sao lại có chân heo xấu thế!
Tô Dĩnh nhẹ nhàng: "Chân giò hầm mềm, dính dính, ăn với cơm, chan nước thịt, một người có thể ăn hết một cái..."
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản: "..."
Chép chép miệng.
Tô nhị đại nương đã thèm đến không chịu nổi.
Tô nhị đại nương quay sang nói với Lưu Lan Hương: "Nhà em chưa nấu cơm đúng không? Để chị giúp em nhóm lửa nhé!"
Không biết Lưu Lan Hương đã mở mắt nhìn bao lâu, trong đầu hiện ra đủ các món ngon.
Nghe Tô nhị đại nương nói, Lưu Lan Hương mới tỉnh lại, bèn nói: "Nhị tẩu, chị về gọi Hương Tú và vợ của Đại Mưu Tử qua đây, chúng ta cùng ăn tối!"
Tô nhị đại nương l.i.ế.m môi: "Được, em đợi nhé, nhà chị còn có bánh ngô từ hôm qua, em không cần làm món chính, chỉ cần hâm lại là được."
Hai chị em nhìn nhau, đều rất muốn ăn.
Nhưng ăn cơm gạo trắng là không thể, gia đình nào mới có thể ăn cơm gạo trắng thường xuyên mà không phải ngày lễ, có bánh ngô là tốt rồi!
Tô nhị đại nương và Lưu Lan Hương bàn xong, đặt Tô Thành xuống rồi chạy về nhà mình.
Tô Dĩnh nhìn quanh hai sân, lại nhìn mặt mẹ Lưu Lan Hương và Ngũ đại thúc bên cạnh, sau đó mắt lóe sáng, nói với mẹ: "Mẹ, mẹ, chúng ta nấu cơm ở nhà Ngũ đại thúc đi, đỡ..."
Ý của Tô Dĩnh là sợ mùi quá thơm làm nhà Tôn đại nương bên cạnh ngửi thấy. Tuy nhà Ngũ đại thúc cũng không xa hơn nhà cô là mấy, nhưng Tôn đại nương và Ngũ đại thúc không qua lại với nhau, Tôn đại nương sẽ không tới nhà hỏi han, thế nên hôm nay nhà nào cũng làm thịt heo, cùng lắm là có người cảm thấy mùi từ nhà Ngũ đại thúc đặc biệt thơm, nhưng hôm nay đại đội chia thịt heo, ai nói được gì đâu, nguồn gốc thịt heo hợp lý chính đáng mà.
Thực ra nếu nói nghiêm túc, đề nghị của Tô Dĩnh là một cách hay, nhưng Lưu Lan Hương lại băn khoăn về thân phận góa phụ của mình.
Lưu Lan Hương do dự nói: "Không, không tiện..."
Nhưng Tô Dĩnh có để mẹ mình từ chối cơ hội này không?
Tô Dĩnh nhỏ giọng gọi qua tường: "Ngũ đại thúc! Ngũ đại thúc, tối nay chúng cháu ăn ở nhà chú được không? Chị dâu của cháu đang mang thai, không thể đến nhà cháu được!"
Lưu Lan Hương nghe xong giật mình, ôi trời sao bà lại quên mất chuyện này, nhà bà mới có tang, em dâu đang mang thai, lỡ bị ảnh hưởng thì sao...
Nhưng Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi: "... !"
Ôi trời trời trời trời trời...
Ban đầu khi Lư Đản đến tìm Ngũ Lỗi cũng không nói rõ phần thưởng gì, nhưng Ngũ Lỗi dựa vào hành vi của cô bé nhà bên, trong lòng đoán sẽ được chia một ít thịt hoặc nước thịt.
Nhưng sau đó nói sẽ g.i.ế.c heo ở nhà ông, theo phong tục cũ, mời ông giúp g.i.ế.c heo là phải trả tiền hoặc chia thịt, nhưng Ngũ Lỗi không nhắc đến tiền, bây giờ không ai cho tiền, dễ gây chuyện, nhưng cô bé nhà bên chắc chắn sẽ không để ông thiệt.
Đến giờ, quả nhiên, mọi người định ăn ở nhà ông! Nghĩa là ông có thể thoải mái ăn uống ha ha!
Và ông còn có thể vừa ăn vừa ngắm những đứa trẻ đáng yêu ăn ngấu nghiến!
Lúc này trong lòng Ngũ Lỗi chỉ còn "ha ha ha ha"!
Nhưng Ngũ Lỗi vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù khóe miệng giật giật cũng phải giả vờ như không có gì: "Được, các cháu cứ qua đây."
Lưu Lan Hương hơi ngỡ ngàng.
Thế là... đồng ý rồi sao?
Tô Dĩnh đã dẫn các em trèo xuống khỏi tường, đặt ghế lại trong nhà.
Rồi Tô Dĩnh kéo Lưu Lan Hương: "Mẹ, mẹ, mẹ mang hết gia vị trong bếp nhà mình sang, nhà Ngũ đại thúc không có muối!"
Lưu Lan Hương: "... Ờ... à?"
Rất nhanh, Tô Dĩnh kéo mẹ cùng với Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản, mở cổng rồi đóng lại, rồi mở cổng nhà Ngũ đại thúc, cả bọn vào nhà.
Lưu Lan Hương không tiện ở lại sân nên đành vào bếp đun nước.
Nhưng Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản lại rất vui vẻ, cùng nhau ngồi chồm hổm cạnh chỗ chia thịt heo, chỉ trỏ như thể rất chuyên nghiệp.