Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:51:46
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lư Đản không nhớ thì anh ba Tô Thành càng không nhớ gì, anh ấy biết gì đâu, còn nhỏ xíu à.
Vậy nên Tô Thành hít hít mũi, lùi lại rồi lại lùi thêm mấy bước trốn sau lưng anh chị, không dám nhìn cái thứ xấu xí dưới đất kia!
Anh ấy sợ!
Anh hai Tô Mậu quan sát một lúc, thấy cái thứ này thật sự không nhúc nhích, trông không giống như sẽ tỉnh lại bèn muốn đến gần để chạm vào, nếu con mồi c.h.ế.t thì cơ thể sẽ lạnh, điều này anh biết.
Nhưng vừa lúc Tô Mậu muốn tiến tới thì ngay lập tức bị Tô Dĩnh kéo lại.
Tô Mậu: "..."
Sao chị gái mình lại khỏe thế chứ???
Tô Dĩnh nói với Tô Mậu: "Tránh ra!"
Sau đó cô lại quay đầu nói với Tô Thành và Lư Đản: "Hai người cũng đừng lại gần!"
Tô Dĩnh đã nhìn một lúc rồi, em trai cô đã hét lên cả một lúc rồi, cái thứ này cũng không phản ứng gì như đã c.h.ế.t vậy.
Nhưng nếu đã chết... thì nó c.h.ế.t thế nào?
Lúc họ đến đây, thứ này đâu có ở đây!
Thứ này có lẽ... ít nhất là một phút trước vẫn còn sống, sau đó tự chạy đến đây làm cho em trai cô giật mình.
Tô Dĩnh nhìn vào bụng của thứ này, tròn căng phì phèo nhưng không hề động đậy, không có bất kỳ sự phập phồng nào, như thể đã ngừng thở.
Cô lấy can đảm nhặt con d.a.o chặt củi mà Tô Dụ trong lúc khẩn cấp đã ném xuống, từ từ tiến gần tới cái thứ này.
Rồi Tô Dĩnh: "Tôi hừ! Hừ! Hừ!"
Cô dùng d.a.o chặt củi đập mạnh vào đầu thứ này mấy cái, nó hoàn toàn không phản ứng.
Ừm, không phải c.h.ế.t thì là ngu ngốc!
Tô Dĩnh bạo gan đưa ngón tay chạm vào cổ của thứ này.
Sau khi sờ khoảng một phút, Tô Dĩnh ngẩng đầu, nói với em trai Tô Dụ: "Em làm nó c.h.ế.t rồi."
Anh hai Tô Mậu đứng đợi: "..."
Anh ba Tô Thành: "..."
Lư Đản: "..."
Lúc này Tô Dụ cũng tỉnh lại, vừa rồi cậu hoàn toàn không chuẩn bị nên bị thứ xấu xí này dọa sợ, nhưng bây giờ rõ ràng con yêu tinh heo đã chết, sẽ không ăn cậu nữa, Tô Dụ lăn một vòng từ dưới đất đứng dậy.
Tô Dụ phủi sạch bụi bẩn trên người rồi chỉ vào xác con yêu tinh heo dưới đất: "Yêu tinh heo!"
Cậu lại chỉ vào cái cây lớn sau lưng: "Cây!"
Cuối cùng Tô Dụ dùng hai tay đập mạnh vào nhau: "Đâm chết!"
Sau khi giải thích xong, Tô Dụ còn đá mạnh một cái vào xác con yêu tinh heo dưới đất, nét mặt nhỏ xíu đầy ghét bỏ: "Ngu ngốc!"
Nhưng ôi trời, đau chân quá... da của cái thứ xấu xí này còn cứng nữa!
Đúng là con yêu tinh heo ngốc, muốn ăn cậu nhưng mắt kém, khi lao tới thì đ.â.m trượt, không chỉ không đ.â.m trúng cậu mà còn tự đ.â.m c.h.ế.t mình.
Ngốc, đồ ngốc, đồ vô dụng, đồ bỏ đi!
Hừ!
Mặc dù Tô Dụ chỉ dùng sáu chữ để mô tả tình huống lúc đó nhưng bây giờ Tô Dĩnh đã hoàn toàn hiểu rõ: "..."
Anh hai Tô Mậu: "..."
Anh ba Tô Thành: "..."
Lư Đản: "..."
Tiểu Tô Dụ này thật là may mắn!
Tô Dĩnh hiểu rõ mọi chuyện, đi vòng qua phía trước thứ này để nhìn mặt nó, bây giờ cái m.ô.n.g và lưng của nó đối diện với cô, cô hoàn toàn không nhìn ra đây là cái gì.
Ồ đừng nói nữa, thứ này một đầu đầy lông đen, xấu xí một cách dễ thương, còn có chút giống Lưu Đại Xuyên.
Hơn nữa hai cái nanh dài và cong của nó hướng lên trời, ôi chao, còn bị móm nữa!
Chậc chậc, cái mũi và răng thật cá tính, giống như cái nốt ruồi đen to trên cằm phải của Lưu Đại Xuyên, cũng cá tính.
Tô Dĩnh nói với Tô Dụ: "Yêu tinh heo cái gì, em chỉ giỏi nói bừa, đây là heo rừng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-209.html.]
Tô Dụ chớp mắt: "Heo rừng?"
Thì ra thứ này cũng là heo sao?
Loại heo này cậu chưa từng thấy bao giờ!
Tuy heo này rất xấu rất xấu nhưng nhìn vẫn không ghê tởm như con heo hôm qua.
Ừm, vừa ngu vừa xấu nhưng không ghê tởm.
Vậy có thể ăn không?
Tô Dụ chỉ vào con heo rừng dưới đất: "Ăn nó! Khụ khụ... khụ khụ khụ... họng... đau..."
Bây giờ cơ thể Tô Dụ đã thả lỏng, hậu quả của việc hét lên cũng đến rồi, cậu cảm thấy trong cổ họng mình như có mùi máu...
Tô Dĩnh nói: "Có thể ăn được, thôi em đừng nói nữa, cứ kêu to như vậy mà không làm rách họng là may lắm rồi."
Tô Dĩnh nhận ra em trai cô thực sự có chút may mắn.
Nhưng mà cái may mắn này có chút kỳ cục...
Em trai cô vốn ra khỏi thôn để trốn thịt heo nhưng lên núi lại gặp heo rừng, tuy nhiên khi heo rừng định ăn em trai cô, vì quá phấn khích mà chạy lệch, lại tự đ.â.m c.h.ế.t mình...
Nhưng sao em trai cô cứ liên quan đến heo mãi thế?
Em trai cô và heo sẽ dây dưa mãi mãi à!
Tô Dĩnh đưa tay sờ lên đầu heo rừng, nóng hổi, ẩm ướt, mềm mềm, bắt đầu rỉ máu.
Thật là giỏi quá...
Cả mảng xương đầu của heo rừng bị đ.â.m vỡ vụn!
Chuyện này thật là cừu hận quá đi?
Nhưng mà một con heo rừng lớn như vậy, ít nhất cũng phải ba trăm năm trăm cân, nếu không tự đ.â.m c.h.ế.t thì có lẽ bây giờ người c.h.ế.t là mấy anh chị em họ rồi.
Tô Dĩnh cảm thấy hôm nay cô đã quá tự tin, tuy nơi này chưa phải là núi sâu thực sự, thỉnh thoảng người lớn cũng lên núi và đã nhiều năm không có heo rừng hay sói gì xuất hiện nhưng cũng không thể nói là tuyệt đối an toàn.
Dù sao thì với cái may mắn kỳ cục của em trai cô... thì chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Thôi, sau này ít đến chỗ này thì hơn.
Nhưng mà hôm nay con heo rừng đã tự tìm đến cửa, không ăn nó thì không được.
Tô Dĩnh ngẩng đầu nhìn các em trai.
Anh hai Tô Mậu đang hưng phấn sờ chỗ này lại sờ chỗ kia của heo rừng, chơi đến ngốc luôn rồi. Không được, không đáng tin.
Anh ba Tô Thành tuy không khóc nữa nhưng mũi vẫn chảy nước mũi, cũng không được, thằng này quá vô dụng.
Tiểu Tô Dụ thì khỏi phải nói, cô không dám để cậu tự xuống núi, vì cậu có thể lại gặp phải thứ gì nữa...
Chỉ còn Lư Đản, tay cầm hai cái d.a.o chặt củi, lúc thì nhìn xung quanh, lúc lại nhìn heo rừng.
Tô Dĩnh gật đầu, ừm, cậu em này còn đáng tin.
Tô Dĩnh nói: "Lư Đản, giao cho em một nhiệm vụ, bây giờ em nhanh chóng chạy xuống núi, không cần mang giỏ, chỉ cần cầm một con d.a.o chặt củi rồi về nhà gọi cha và anh của em, sau đó qua nhà Ngũ đại thúc bên cạnh gọi chú ấy rồi dẫn họ lên đây. Đúng rồi, mang theo cái đòn gánh, con heo này một người không mang nổi, ít nhất phải hai người cùng khiêng. Chỉ có vậy thôi, làm được không?"
Lư Đản muốn đập n.g.ự.c nhưng hai tay đều đang cầm d.a.o nên đành gõ hai con d.a.o vào nhau rồi hứa: "Em làm được! Gọi cha và anh của em rồi gọi Ngũ đại thúc, sau đó mang đòn gánh lên núi!"
Tô Dĩnh gật đầu: "Đúng rồi, đi đi!"
Lư Đản bỏ lại một con d.a.o chặt củi, mang theo con d.a.o còn lại chạy xuống núi.
Anh hai Tô Mậu gãi đầu, nói: "Chị, em cũng có thể đi gọi người mà..."
Tô Dĩnh dỗ em trai: "Không được, em phải ở đây hái kiwi."
Anh hai Tô Mậu nghe xong, bật dậy từ bên cạnh con heo rừng, nói: "Đúng rồi! Bây giờ chúng ta hái kiwi trước, lát nữa có thể cùng heo xuống núi!"
Tô Dĩnh: "..."
Em nói cùng heo xuống núi... ừm, em nói vậy cũng đúng.
Sau đó Tô Dĩnh cùng Tô Mậu leo lên cây hái kiwi, nhưng lần này người ở dưới cây ôm giỏ đón kiwi lại là Tô Thành và Tô Dụ.
Tô Dụ kiên quyết không muốn nhìn con heo, cứ để nó đó đi, dù có cái gì đến mang con heo đi, cậu cũng không cản nổi.
Không đi, kiên quyết không đi, thiên nhiên quá yêu cậu, yêu đến mức cậu không chịu nổi.
Lư Đản xuống núi tầm hơn 3 giờ chiều, sau khoảng nửa giờ, Tô Dĩnh và các em đã hái xong kiwi, họ mang lên 5 giỏ vừa đủ để mỗi giỏ đựng được hơn nửa.