Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:51:42
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Mưu lắp bắp: "Cha, cha mẹ đi nhận thịt heo đi, con không đi đâu..."
Tô nhị bá hỏi: "Sao con không đi? Đội còn thưởng cho con mà."
Tô Mưu nghĩ, cha tha cho con đi... Cha không thấy cảnh tượng hôm nay đâu, nhưng con đã chứng kiến toàn bộ rồi!
Tô Mưu lập tức đứng dậy, xua tay: "Không không, cha, con không đi, cha đi, cha đi ha, con về ngủ, con buồn ngủ quá, cha cũng nghỉ sớm đi, con về rồi nhé!"
Tô Mưu như có chó đuổi, chạy nhanh về phòng.
Tô nhị bá cười khẩy.
Hừ, ngốc!
Sau khi giáo huấn xong con trai, cuối cùng lão đầu cũng có thể về phòng ngủ.
Ngày nào ông ấy cũng vất vả, nuôi con trai có ích lợi gì, chẳng phải chỉ là đám đòi nợ, sao so được với con gái?
Ông ấy nghĩ đến nhị nha đầu sắp đến tuổi xem mắt, nếu nhị nha đầu lấy chồng, lòng ông ấy sẽ trống trải.
Nhưng không còn cách nào khác, con cái lớn rồi phải lập gia đình, cha mẹ không thể đi cùng chúng cả đời.
Tô nhị bá cử động hai tay chân đã đông cứng, dựa vào khung cửa mới đứng lên được.
Không được, chờ hai đứa nhóc quá lâu, chân ông ấy tê rồi, Tô nhị bá đập chân hai ba lần xuống đất.
Tiếng động đó làm Tô nhị đại nương trong nhà giật mình tỉnh giấc, vốn dĩ bà ấy ngủ không yên vì hai đứa nhỏ chưa về.
Tô nhị đại nương gọi ra ngoài: "Lão đầu, hai đứa nhỏ về chưa?"
Tô nhị bá vừa dựa vào khung cửa vừa đập chân: "Về hết rồi, bà ngủ đi."
Tô nhị đại nương hỏi: "Ông nói cái gì mà đập đập đó? Ở cửa cứ ong ong, tôi mơ màng cũng nghe ông đập mà."
Chân của Tô nhị bá vừa mới đỡ, bèn vào nhà nói chuyện với Tô nhị đại nương.
Tô nhị đại nương nghe xong cũng tỉnh ngủ, hỏi: "Ông nói gì? Hôm nay thằng cả kiếm được 5 hào 5 xu sao? Ồ, giỏi quá nhỉ!"
Thực ra Tô nhị bá cũng thấy vui, đây là lần đầu tiên thằng cả mang tiền về nhà.
Nhưng lão đầu cứng miệng, Tô nhị bá mở lời chê con trai: "Hừ, nó thì biết cái rắm gì, chẳng phải là đi theo em gái quậy phá, nói nó gần 20 tuổi rồi mà theo đuôi đứa gần 10 tuổi, còn thấy hay ho..."
Tô nhị đại nương bào chữa cho con: "Hừ, tình hình hai nhà khác nhau mà, thằng cả cái gì cũng có chúng ta giúp đỡ, còn nhà chú ba thì sao? Lưu Lan Hương và chồng vô tâm, Đại Nha phải suy nghĩ nhiều..."
Nói đến đây, Tô nhị đại nương phản ứng lại: "Ấy không, ông vừa nói gì? Đại Nha cho nhà ta 20 cân vải? Vải để đâu rồi? Ông nói nãy giờ không vào trọng tâm, ông làm mất thời gian quá!"
Tô nhị bá: "..."
Vậy là tôi với hai đứa con không quan trọng bằng vải sao?
Nhưng Tô nhị bá không thể nói gì, đành đứng dậy: "Để ở cửa, để tôi lấy cho bà."
Tô nhị đại nương không thể chờ đợi được nữa: "Ông nhanh lên!"
Tô nhị bá: "..."
Tô nhị bá: "Biết rồi!"
Vậy là đêm đó, phòng Tô nhị bá và Tô nhị đại nương lại sáng đèn dầu suốt đêm.
Hôm sau, cả thôn Thanh Sơn đều dậy muộn.
Sáng sớm, nhà Tô Dĩnh bị tiếng gọi cửa của Mã Tam Bảo đánh thức.
Hôm qua Mã Tam Bảo không đi giao lương thực, phải vác phân heo cả ngày mới được một công điểm nên cậu ta không chịu đi.
Mã thẩm lại cưng chiều cậu ta, nhà chỉ có mình cậu ta, cậu ta nói gì là đúng.
Nên sáng nay Mã Tam Bảo thần thái sảng khoái, đầy sức sống.
Nhưng đến giờ, Mã Tam Bảo có chút thất vọng.
Vì cậu ta đã chạy qua mấy nhà bạn nhưng bạn nào cũng chưa dậy nên cậu ta đành đến nhà Tô Mậu và Tô Thành gọi người.
Mã Tam Bảo đứng ngoài cửa nhà Tô Dĩnh gọi mãi làm nhà Tôn đại nương và Ngũ đại thúc bên cạnh đều thức dậy, Tô Dĩnh mới với đầu tóc bù xù ra mở cửa.
Tô Dĩnh dụi mắt: "Sao đến sớm thế, họ còn chưa dậy, em chơi một mình đi, chắc sáng nay họ không ra ngoài được đâu."
Nhưng Mã Tam Bảo thở dài, cậu ta nói: "Thôi, mẹ em nói chiều nay hầm thịt heo, không cho em đi chơi... Chị Đại Nha, chị nói với Tô Mậu và Tô Thành, sáng mai chúng ta lên núi chơi nhé!"
Tô Dĩnh: "..."
Hầm thịt heo... ọe!
Tô Dĩnh nhìn Mã Tam Bảo, cuối cùng chọn tha cho cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-207.html.]
Dù sao cậu ta cũng không chịu nổi lâu.
Tô Dĩnh nói: "Được, chị sẽ nói với họ, em chơi đi!"
Mã Tam Bảo vẫy tay chạy đi, quay đầu gọi: "Chị Đại Nha, tạm biệt!"
Tô Dĩnh đứng ở cửa lắc đầu thở dài.
Haiz, không biết là phúc...
Muốn xin đôi tai chưa nghe qua!
Sau đó Tô Dĩnh vội vác thùng ra giếng nước ngoài hẻm múc nước rồi rửa mặt và nấu cơm.
Sáng nay nấu ăn dễ, còn bánh hôm qua, chỉ cần nấu thêm canh củ cải là được.
Canh củ cải nấu xong, Tô Dĩnh bắt đầu hâm nóng bánh, nhưng do dự mãi, cuối cùng không cho mỡ heo vào.
Thực ra cho mỡ heo vào sẽ thơm hơn, nhưng Tô Dĩnh thấy chưa thích hợp...
Ban đầu nghe đại đường ca Tô Mưu kể, cô không thấy gì, nhưng càng nghĩ càng kinh tởm!
Nhớ lại mãi... ọe!
Tô Dĩnh ra sân uống mấy ngụm nước lạnh mới đè nén được cảm giác khó chịu.
Quay lại bếp, Tô Dĩnh quyết định rán ba quả trứng mỗi ngày lên bánh rồi cắt bánh thành miếng, đặt lên bàn cùng canh củ cải.
Trong phòng chính, Tô Dụ đã dậy, tự mặc quần áo rồi ngồi trên giường tròn mắt ngơ ngác.
Tối qua Tô Dụ đã ngủ trên xe nên giờ không mệt.
Anh ba Tô Thành cũng ngủ một lát nhưng không lâu, lại dậy nói chuyện với hai anh.
Nên bây giờ anh hai Tô Mậu và anh ba Tô Thành vẫn đang ngáy khò khò.
Hôm nay hiếm khi Lưu Lan Hương ngủ nướng, thực ra tối qua bà loay hoay với 80 cân vải lâu lắm, đến khi Tô Dĩnh buồn ngủ ngủ trước, bà vẫn ngồi trong sân dùng ánh lửa nhà bếp để dọn vải nên Tô Dĩnh không biết mẹ ngủ lúc nào, chỉ cảm thán sức hút của vải với phụ nữ thời nay.
Đến giờ cơm sáng đã xong, Tô Dĩnh gọi mấy người trên giường.
Tô Dĩnh lớn tiếng nói: "Dậy, dậy! Dậy ăn cơm!"
Nhưng không ai đáp...
Ngay cả Tô Dụ nhìn cô cũng tròn mắt, không biết có nhìn người không.
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh vào bếp lấy bốn bộ bát đũa, đặt lên giường.
Cô chia thức ăn cho từng người rồi lần lượt bóp mũi Tô Mậu, Tô Thành và Lưu Lan Hương.
Phương pháp này hiệu quả, ba người nhanh chóng tỉnh dậy.
Tô Dĩnh nói: "Ăn rồi ngủ tiếp được không?"
Năm người trong nhà thì bốn người nằm trên giường ăn sáng.
Đến khoảng 10,11 giờ sáng, Lưu Lan Hương và những người khác mới dậy hẳn.
Không lâu sau, loa phóng thanh vang lên giọng thô kệch của Chu tẩu tử, chủ nhiệm phụ nữ kiêm phát thanh viên: "Các nhà chú ý, chú ý, đại đội sẽ chia thịt heo, sẽ chia thịt heo, mỗi nhà cử một người đến sân phơi lúa, mỗi nhà cử một người đến sân phơi lúa, chỉ chờ đến trưa 12 giờ, chỉ chờ đến trưa 12 giờ..."
Mỗi năm nghe tin chia thịt heo, bọn trẻ đều vui mừng.
Vì dù thịt heo chủ yếu để dành Tết ăn, nhưng ngày chia thịt, mỗi nhà đều cắt một miếng nhỏ để hầm giải thèm.
Nhưng hôm nay...
Thật kỳ diệu, không có đứa trẻ nào đòi theo nhận thịt!
Thực ra chuyện hôm qua tuy nhiều người lớn cũng bị sốc nặng nhưng người lớn từng trải, khổ nhiều nên phản ứng không mạnh.
Ví như Lưu Lan Hương, cuối thập niên 50 khổ cực gì bà chưa nếm qua, ăn đất ăn vỏ cây cũng đã từng nên giờ nghĩ đến thịt heo không còn ghê sợ, thịt vẫn là thứ tốt.
Lưu Lan Hương nghe xong phát thanh, sửa soạn sơ qua rồi xách chậu đi nhận thịt ở sân phơi lúa.
Hôm nay đại đội còn thưởng cho nhà bà, tuy không biết là gì nhưng đây là vinh dự của mấy đứa nhỏ, Lưu Lan Hương đi nhẹ nhàng, lòng vui sướng.
Nhưng sau khi bà ra khỏi cửa, mấy đứa nhỏ ngồi tụm lại cửa phòng chính thở dài.
Tô Dĩnh quen cuộc sống sung túc ở đời sau, mới trở về chưa lâu nên còn chút tiểu thư.
Dù thịt là thứ tốt nhưng hôm nay cô thật sự không muốn ăn...
Tô Mậu thì vui buồn lẫn lộn.
Trong lòng Tô Mậu như có hai người đang cãi nhau, một người nói "thịt heo thơm, chắc chắn cậu thích ăn", người kia nói "heo bẩn, ăn thịt heo cũng như ăn heo... ọe..."