Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:51:40
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Mưu cảm thấy kích động, run rẩy, cố gắng lay tỉnh em trai Lư Đản.
Anh em tốt tất nhiên phải cùng nhau vượt qua khó khăn, lúc này còn ngủ gì nữa!
Vì vậy Lư Đản giả vờ ngủ không chịu nổi nữa, hầy, công sức chuẩn bị tâm lý từ nhà chị Đại Nha đã phí công rồi...
Hai anh em cùng đẩy xe gỗ vào nhà.
Quả nhiên, trong sân tối om nhưng có khói bay.
Một người cha mặt mày u ám đang ngồi hút thuốc lào ở cửa nhà.
Tô Mưu đẩy xe chợt dừng lại, chân của Lư Đản cũng bất động: "..."
Hai anh em hóa thành tượng đá, đứng ngại ngùng trước cửa.
Tô nhị bá đảo ngược cái tẩu thuốc, đập xuống đất trong sân để gõ sạch tàn thuốc bên trong, sau đó lấy từ trong túi t.h.u.ố.c lá ra mấy lá thuốc mới, một tay cầm diêm nhóm lửa, một tay đưa miệng tẩu lên hút vài hơi.
Cho đến khi khói đặc từ miệng bay ra, Tô nhị bá mới thong thả nói: "Vào đi, đứng ngốc ở đó làm gì?"
Tô Mưu và Lư Đản: "..."
Cả hai đứa đều sợ hãi.
Hai anh em lề mề đẩy xe đến bên tường để rồi đóng cửa cài then. Thấy không còn việc gì để trì hoãn nữa, cuối cùng họ bước từng bước nhỏ chậm chạp đến trước mặt Tô nhị bá, đứng thẳng hàng.
Tô nhị bá nhìn Tô Mưu lo lắng gãi đầu gãi tai, lại nhìn Lư Đản ngây ngô mơ hồ.
Tô nhị bá nói với Lư Đản: "Con về phòng ngủ đi."
Lư Đản dụi mắt, nói: "Vâng." Rồi nhảy lò cò về phòng mình.
Lư Đản có phòng riêng, từ năm 7 tuổi đã không ngủ cùng cha mẹ.
Nhưng Lư Đản có buồn ngủ không?
Buồn cái rắm! Sợ muốn c.h.ế.t đây này!
Sau khi về phòng, Lư Đản cài then, áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh ngoài sân.
Thực ra Lư Đản cũng hơi đói, cái bánh ăn buổi tối đã tiêu hóa hết rồi, hơn nữa đã đi hơn bốn tiếng đồng hồ.
Nhưng Lư Đản không dám nói, phải giữ bộ dạng ngái ngủ.
Ở cửa chính, đại đường ca Tô Mưu cảm thấy mình sắp tiêu rồi.
Thực tế là rất lạnh, bây giờ ban đêm ở đây âm mười mấy độ.
Vậy mà Tô nhị bá có thể đứng ngoài sân hơn một giờ chờ hai đứa trẻ, đủ thấy ông ấy tức giận thế nào.
Nhưng ngoài dự đoán của Tô Mưu, Tô nhị bá chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, nói với Tô Mưu: "Lại đây ngồi."
Tô Mưu không hiểu sao mọi chuyện luôn ngoài ý liệu của mình?
Anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh rồi!
Nhưng ai thích bị đánh chứ, nên Tô Mưu nhanh chóng ngồi xuống cạnh Tô nhị bá.
Tô Mưu cười nịnh nọt: "He he, cha..."
Tô nhị bá lại hút một hơi thuốc: "Ừ, hôm nay làm gì rồi?"
Tô Mưu: "..."
Làm nhiều chuyện lắm...
Giấu chuyện nào thì tốt nhỉ?
Tô Mưu gãi đầu giả ngu: "Chỉ đi với Đại Nha một chuyến..."
Tô nhị bá ngắt lời: "Nói từ trưa."
Tô Mưu: "..."
Lão đầu tinh ranh quá!
Xin lỗi Đại Nha...
Anh phải bảo vệ mình trước đã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-206.html.]
Vậy là Tô Mưu đành kể lại hết mọi việc hôm nay.
Nhưng vì Tô Mưu không biết Tô Dĩnh làm thế nào mà quen Triệu lão thái, cũng không biết những mảnh vải kia chỉ tạm thời để ở nhà bà ấy hay gì, tóm lại là dù có bị tra hỏi, Tô Mưu cũng chỉ tiết lộ được thông tin rất hạn chế.
Sau khi kể xong, thấy cha mình vẫn im lặng hút thuốc, Tô Mưu mới lấy ra 5 hào 5 xu từ túi, mặt cười méo xệch: "He he, cha, đây là tiền con kiếm được hôm nay ở nhà Triệu lão thái."
Nhưng lòng Tô Mưu đau lắm, anh ấy định giữ lại ít nhất 5 xu để tiêu vặt mà hu hu hu!
Tô nhị bá mặt không biểu cảm nói: "Ừ."
Tô nhị bá chìa tay ra, không thương xót lấy hết 5 hào 5 xu, không chừa cho Tô Mưu một đồng nào.
Tô Mưu: "..."
Khóc thét.
Tô Mưu không biết làm gì nữa, chuyện cần nói đã nói, tiền cũng đưa rồi, sao cha vẫn không cho anh đi ngủ?
Dù đã gần 20 tuổi, sắp làm cha nhưng thực ra Tô Mưu vẫn là đứa trẻ, so với người trung niên như Tô nhị bá vẫn còn non lắm, nói chung bây giờ lòng Tô Mưu rất lo lắng.
Đêm khuya, hai cha con ngồi đó đón gió lạnh, Tô Mưu run cầm cập.
Tô Mưu chỉ biết lảm nhảm: "Đúng rồi cha, cha có đói không? Đại Nha làm bánh còn trên xe, con lấy cho cha một miếng nhé? Còn hai bao vải con chưa xem kỹ, nhưng con thấy có một miếng lớn màu xanh quân đội, đủ làm hai đôi giày cho cha và mẹ..."
Tô nhị bá mới lên tiếng: "Con để bánh vào bếp trước rồi mang hai bao phân hóa học lại đây."
Cuối cùng Tô Mưu cũng nghe thấy chỉ thị tiếp theo của cha, vội vàng làm theo.
Sau khi để bánh vào tủ bếp lại hì hục mang hai bao vải đến cửa chính, Tô Mưu mới ngồi lại cạnh Tô nhị bá.
Tô nhị bá nhàn nhã hút thuốc.
Tô Mưu run rẩy ngồi nghiêm chỉnh.
Tô nhị bá hỏi: "Con ghen tị với tiền của em họ không?"
Radar nguy hiểm của Tô Mưu lập tức khởi động: "Không ghen tị, không ghen tị, Đại Nha tiêu tiền bồi thường của chú ba, nhà mình có cha mẹ lo, con không cần tiền! Con cầm tiền cũng vô ích, đúng không?"
Dù Tô Mưu cảm thấy Tô Dĩnh không tiêu tiền đó nhưng không dám nói, cha không nói với anh, anh nào dám nói bậy.
Tô nhị bá nghe xong gật đầu, nói: "Con nghĩ vậy là tốt, con là anh cả trong nhà, sắp làm cha rồi, nói năng làm việc phải vững vàng, đừng có bộp chộp như hôm nay, tại sao không dám nói thẳng với cha? Con sợ gì? Cha là cha con, không thể hại con, con có gì không dám nói? Chẳng qua sợ cha mắng, nhưng nếu thật sự sợ cha, con đã không làm rồi, con lười ứng phó với cha."
Lời này Tô Mưu không dám nhận, vội nói: "Không, cha, con không chê cha phiền..."
Tô nhị bá giơ tay ngắt lời: "Con đừng nói, cha chưa nói xong."
Tô nhị bá lại hút một hơi thuốc, tiếp tục nói: "Tuy cha sống hơn con gần hai mươi năm nhưng không dám nói nhìn người nhìn việc đều đúng, con đã lớn, trưởng thành, sau này muốn làm gì thì cứ làm. Nhưng thứ nhất, không được giấu cha lén lút làm. Thứ hai, làm rồi đừng hối hận, đừng không dám nhận. Người ta đều có lúc phạm sai lầm, nhưng dù đúng hay sai đều phải gánh hậu quả tương ứng, dù trốn hay tránh hay làm lén lút, cuối cùng hậu quả tốt xấu đều sẽ đến với người đó."
Lời này hơi sâu, Tô Mưu nghe không rõ.
Nhưng Tô nhị bá cũng không mong hiểu ngay, ông ấy sống nửa đời người cũng không dám nói hiểu hết mọi lý lẽ.
Tô nhị bá ngừng một chút rồi tiếp tục: "Con là anh cả, các em đều nhìn con mà học, phải có dáng anh. Sau này muốn làm gì thì phải dứt khoát, đừng co ro nhát gan."
Lời này Tô Mưu hiểu, vội gật đầu: "Con biết rồi cha, sau này nhất định nói với cha trước, không giấu diếm."
Tô nhị bá nói gần hết, trong lòng chỉ còn một việc cuối cùng.
Tô nhị bá gõ sạch tàn thuốc, rút đầu tẩu ra, vẩy dầu thuốc, lau sạch rồi lắp lại vào cán.
Cuối cùng Tô nhị bá nói: "Gần đây nhà mình có chút chuyện chưa nói với các con, chưa đến lúc nói, nhưng con hãy nhớ kỹ, sau này nhà mình chỉ còn nhà chú ba là thân thích, nhà bác cả coi như không liên quan, nhà bác sống tốt con đừng ghen, nhà bác sống không tốt con cũng không cần giúp, hiểu không?"
Tô Mưu ngạc nhiên, sao lại nhắc đến nhà bác cả?
Nhưng cha đã nói vậy, chắc chắn có lý do.
Cha nói đúng, cha mẹ không hại mình.
Vậy nên Tô Mưu nói: "Con không biết chuyện gì, nhưng cha đã nói vậy, con sẽ làm theo, sau này chuyện cần biết cũng sẽ biết."
Tuy Tô Mưu không thông minh nhất nhà nhưng có ưu điểm là nghĩ thoáng, biết nghe lời, gọi là biết thời thế.
Tô nhị bá hài lòng với câu trả lời này, mặt ông ấy dịu lại.
Tô nhị bá chỉ cây gậy vào phòng Tô Mưu: "Về ngủ đi, sáng mai không cần dậy sớm, đội cho nghỉ một ngày, chờ chia thịt heo là được."
Tô Mưu: "..."
Lạnh toát mồ hôi!