Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:51:35
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Dĩnh vừa suy nghĩ cách tiêu tiền vừa nướng xong bánh cho con trai và con dâu Triệu lão thái.

Khi Tô Dĩnh mang bánh ra, mấy đứa nhỏ mỗi đứa cầm một miếng táo xanh cắn.

Hóa ra là đại đường ca Tô Mưu vừa rửa sạch bát đũa cho mấy đứa nhỏ, lại giúp Triệu lão thái rửa bát đũa, còn giúp đổ đầy nước vào bồn nên Triệu lão thái vui vẻ, vào nhà tìm đâu đó ra nửa quả táo xanh để dỗ cháu, cắt ra và chia cho mỗi đứa một miếng nhỏ.

Tô Dĩnh nhìn đại đường ca Tô Mưu cười như hoa cúc, cười khẩy hai tiếng.

Không hổ là anh họ Tô Mưu, cậu bé mặt trắng, bạn thân của các bà và các bà lão, không có bà nào anh ấy không lấy lòng được!

Tô Dĩnh ngoắc tay gọi đại đường ca Tô Mưu: "Đến đây anh họ, làm việc nào."

Tô Mưu nhanh chóng chạy theo.

Tô Dĩnh dẫn Tô Mưu đến một phòng nhỏ ở nhà Triệu lão thái rồi chỉ vào mười bao phân lớn trên giường nói: "Anh giúp em..."

Tô Mưu: "..." Nhiều quá vậy...

Hiện tại bao phân là thứ tốt, có thể dùng lại nhiều lần. Như bao phân dùng để nộp lương thực ở thôn đều dùng bao phân buộc lại bằng dây. Một số bao phân nhập khẩu chất lượng tốt, còn có người dùng để may quần áo nhưng loại quần áo này dân thường không dùng nổi, ít nhất phải là cán bộ trong thôn khá giả mới dùng.

Dù sao lúc này Tô Mưu cũng không biết trong mười bao đó là gì, nhưng dù là gì đi nữa, để một mình anh ấy vác hết thì cũng mệt lắm, nên anh ấy nhất định phải kêu lên để thể hiện sự vất vả của mình!

Vì vậy Tô Mưu bắt đầu làm bộ than vãn với cô em họ Tô Dĩnh: "Ôi nhiều quá vậy! Anh họ của em hôm nay đã gánh nước, nấu nước, đổ nước, rửa bát, quét dọn... đã làm rất nhiều việc rồi!"

Tô Mưu đã nhìn ra, gần đây điều kiện sống của nhà mình và nhà chú ba tăng vọt, mấy ngày trước mẹ anh ấy còn làm trứng gà đường đỏ cho vợ anh ấy và em gái ăn! Ngay cả Lư Đản cũng được chia nửa bát, tiếc là anh ấy không có, không chỉ không có trứng gà đường đỏ mà tiền cũng không đến tay mình...

Nhưng Tô Mưu cũng thấy rõ, cô em họ có tiền và rộng rãi! Dù không thể lấy được nhiều từ cô em họ, ít nhất cũng phải làm cô em họ thấy mình xứng đáng!

Nhưng Tô Mưu không ngờ, hôm nay cô em họ lại dễ nói chuyện như vậy... ??!

Tô Dĩnh đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai đại đường ca Tô Mưu rồi gật đầu nói: "Anh họ vất vả rồi, em biết mà, anh yên tâm, em sẽ làm thêm vài bộ đồ nhỏ cho cháu trai."

Đại đường ca Tô Mưu: "???"

Đại đường ca Tô Mưu: "!!!"

Đại đường ca Tô Mưu hăng hái kéo cao tay áo, hào hùng nói: "Tất cả giao cho anh đi! Anh có sức mà! Chúng ta sẽ chuyển hết lên xe!!"

Con anh ấy lại có thêm hai bộ đồ nhỏ nữa kìa!

Hai bộ đồ nhỏ trọn vẹn!

A ha ha ha! A ha ha ha!!

Sao con anh ấy lại may mắn như vậy chứ?!

Nhớ hồi xưa nghe nói anh ấy đã một tuổi mà vẫn chưa có đồ nhỏ của riêng mình, chỉ được mẹ dùng một mảnh vải rách quấn quanh, muốn xuống đất thì phải để trần mông, hầy, chuyện xưa không thể nhớ lại mà...

Nhưng nhưng nhưng! Con anh ấy thì khác!

Con anh ấy còn chưa sinh ra đã có hai bộ đồ nhỏ của riêng mình rồi a ha ha ha...

Đại đường ca Tô Mưu vui mừng đến mức khóe miệng nứt ra tận gốc tai, nhưng Tô Dĩnh lại lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh ấy cặm cụi khuân vác một trăm cân vải mà thở dài.

Hầy, đại đường ca của cô... sao đầu óc lại không thông minh bằng nửa của nhị bá nhà cô chứ?

Đại đường ca cũng không nghĩ, lần trước cô có thể cho nhị đường tỷ nhiều vải đỏ như vậy, chứng tỏ trong tay cô còn nhiều vải nữa mới có thể thu thập được nhiều vải đỏ như vậy.

Với tính cách của Tô Dĩnh, làm sao có thể không làm thêm đồ lót và đồ nhỏ cho cháu mình chứ?

Dù hôm nay đại đường ca không vất vả làm việc cho cô thì cô cũng sẽ cho những thứ này mà!

Hơn nữa tại sao lại là hai bộ đồ nhỏ? Vì đại đường tẩu của cô sinh đôi mà! Một trai một gái, cô đã tính toán từ lâu rồi.

Hầy, không trách kiếp trước đại đường ca bị nhị bá đè nén suốt nửa đời, con cái thì nhiều mà vị trí trong gia đình không có gì thay đổi, ngược lại càng có nhiều con thì càng bị hạ thấp vị trí, dù sao cũng là thấp nhất.

Đại đường ca... không ra gì cả!

Tô Dĩnh nhìn đại đường ca với ánh mắt đầy yêu thương hơn nhiều, dù sao người ta cũng luôn bao dung hơn đối với những sinh vật ngốc nghếch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-204.html.]

Chẳng bao lâu sau, Tô Dĩnh và mọi người đẩy chiếc xe gỗ nặng hơn trăm cân rời khỏi nhà Triệu lão thái.

Tất nhiên người đẩy xe vẫn là đại đường ca Tô Mưu.

Những người khác tay không, chỉ có Tô Mưu vất vả đẩy xe.

Nhưng Tô Mưu không khó chịu, Tô Mưu rất vui, Tô Mưu rất vui mừng!

Phía trước anh ấy có hai bộ đồ nhỏ của con anh ấy đang đợi!

Vì vậy Tô Dĩnh nhìn đại đường ca Tô Mưu với ánh mắt càng thêm yêu thương và bao dung.

Ở nông thôn, đôi khi lừa hoặc la dở chứng, không chịu kéo xe, người ta sẽ treo một củ cà rốt lớn phía trước chúng, lừa hoặc la muốn ăn sẽ cứ duỗi cổ mà tiến lên, xe cũng đi theo...

Không phải giống y như đại đường ca bây giờ sao!

Hầy, may mà đầu óc Lư Đản còn khá, đầu óc cô và em út cũng tạm được, dù sao tương lai đại đường ca cũng không bị đói...

Nhà Triệu lão thái cách nhà Lưu Đại Xuyên không xa, khi Tô Dĩnh và mọi người đi qua cánh đồng ngô trụi lủi, đoán chừng cũng chỉ khoảng 8 giờ tối.

Tô Dĩnh bảo đại đường ca Tô Mưu dẫn mấy đứa trẻ nghỉ ngơi trên cánh đồng ngô trụi lủi nhưng thực ra chỉ có đại đường ca Tô Mưu là mệt thôi.

Tô Dĩnh tự mình đến nhà Lưu Đại Xuyên gõ cửa.

Chẳng bao lâu sau, bên trong xuất hiện một người đàn ông thô kệch nhưng đáng yêu, dẫn Tô Dĩnh vào nhà.

Đại đường ca Tô Mưu tựa vào xe từ xa nhìn theo, anh ấy vừa quạt cho mình... trời lạnh âm mấy độ mà Tô Mưu mệt đến mức đổ mồ hôi cần quạt!

Dù sao anh ấy vừa quạt vừa thở phì phò, vừa hỏi Tô Mậu và mấy đứa: "Này, chị của các em quen biết cả người trong thôn này sao?"

Tô Mậu và Tô Thành mỗi người gãi đầu, nhìn nhau, thực ra họ cũng không biết sao nữa!

Rồi Tô Dụ nói: "Kẹo!"

Đại đường ca Tô Mưu hỏi: "Kẹo gì?"

Tô Dụ đưa tay ra: "Triệu lão thái, chiều nay cho, kẹo!"

Đại đường ca Tô Mưu: "..."

Ôi trời, anh đã quên mà cậu nhóc này vẫn nhớ để đòi!

Nhìn mấy đứa em thèm thuồng như mèo con...

Đại đường ca Tô Mưu biết làm sao? Anh ấy chỉ còn cách moi túi, thật may, vừa đủ bốn viên, mỗi đứa một viên!

Chắc chắn là bốn viên, vì Triệu lão thái hôm nay đếm người mà cho.

Dù sao đại đường ca Tô Mưu nhìn mấy đứa em ăn kẹo ngon lành, chỉ biết tự mình moi túi lấy vụn kẹo để thưởng thức...

Làm đại đường ca có ích gì! Các em đều là quỷ đòi nợ!

Đại đường ca Tô Mưu thở phì phò, tội nghiệp.

Đại đường ca đã quên chuyện Tô Dĩnh có quan hệ rộng.

Chẳng bao lâu, Tô Dĩnh mang ra sáu bắp ngô luộc.

Tô Dĩnh đưa cho họ: "Ăn đi."

Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản: "!!!"

Đại đường ca Tô Mưu: "!!!"

Vì vậy trên đường tiếp theo, Tô Mưu đẩy xe, Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản ăn ngô luộc.

Rồi khi nghỉ ngơi, Tô Mưu ăn ngô luộc.

Sau đó Tô Thành và Tô Dụ buồn ngủ, nằm trên xe ngủ, đại đường ca Tô Mưu đẩy xe.

Đại đường ca Tô Mưu luôn ở đáy chuỗi thức ăn của dòng họ.

Loading...