Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:51:33
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc trời tối đen, đồng hồ treo tường nhỏ ở phòng khách nhà Triệu lão thái chỉ đúng 7 giờ tối.

Tô Dĩnh dẫn đóng cửa . Cô : "Hầy, chúng cháu xếp hàng nộp lương thực công mà. Nhà bà bột mì trắng ? Cháu mua một ít để nướng vài cái bánh ?"

Phía cô là Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Tô Mưu, và Lư Đản: "..." Họ ngay mà!

Oh yeah! Oh yeah! Oh yeah yeah yeah!

Mấy năm , Cung Tiêu Xã bán bột mì trắng với giá một xu sáu một cân, mấy năm nay lên đến một xu tám một cân, còn cần phiếu.

Triệu lão thái là ai chứ? Triệu lão thái tiền! Thường ngày bà tiết kiệm chút nào, trong nhà dự trữ nhiều lương thực.

Triệu lão thái hỏi: "Không phiếu thì hai xu rưỡi một cân, giá ưu đãi cho khách quen đấy, tính phí củi lửa của cháu , cháu cần mấy cân?"

Tô Dĩnh oai phong, cô rút một tờ phiếu một đồng: "Lấy bốn cân!"

Triệu lão thái mua phiếu từ tay bọn bán phiếu như Chung Thuận rẻ, đây là lợi thế khi bà nhiều việc kinh doanh nhỏ, hơn nữa con trai và con dâu của Triệu lão thái đều là công nhân chính thức trong xưởng, hàng tháng đều phát phiếu lương thực, vì với đơn hàng của Tô Dĩnh, bà lời hai xu tám tiền !

Triệu lão thái nhanh chóng rút tờ phiếu một đồng, bà tươi : "Cháu chờ một chút, bà lấy miếng vải dầu chà nồi cho cháu nhé, tặng cháu đấy!"

Vải dầu là một miếng vải bông ngâm đầy dầu ăn, mỗi nấu ăn, dùng vải dầu để chà nồi, như tiết kiệm dầu, một miếng vải dầu thể dùng mười ngày nửa tháng, thời buổi ngay cả khi hàng xóm cưới hỏi, tặng một miếng vải dầu cũng kém cỏi.

Tô Dĩnh : "Được, bà cho cháu thêm một thìa muối nữa nhé!"

Tô Dĩnh kéo đại đường ca Tô Mưu phía , Tô Mưu phối hợp, ngây ngô: "He he bà ơi, để cháu quét dọn nhà cho bà nhé!"

Triệu lão thái Tô Mưu, hài lòng gật đầu: "Cháu việc đấy, cái chổi ở cánh cửa ."

Sau đó Tô Dĩnh kêu mấy đứa em sân , còn cô bếp nướng bánh, đại đường ca Tô Mưu bắt đầu quét dọn sân.

Nướng bánh dùng loại chảo sắt lớn đặt bếp đất, khi nhồi bột thì cho thêm muối, khi nướng thì cho mỡ heo, nhất định là mỡ heo mới thơm, đó dùng cây cán bột cán thành độ dày nửa centimet, nướng đến khi hai mặt giòn rụm cắt thành miếng lớn, ăn khi còn nóng thì gì bằng, trẻ con bên cạnh thể thèm đến .

Lúc mỡ heo nhưng may mắn là tay nghề nướng bánh của Tô Dĩnh vẫn còn, khi bánh lò, đừng mấy Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản, ngay cả Triệu lão thái ăn cơm xong cũng thể l.i.ế.m môi.

Triệu lão thái ở cửa bếp hỏi Tô Dĩnh: "Này, cháu bán bánh , con trai và con dâu bà tối nay thêm, bà định mang cho chúng nó ăn."

Làm bánh ở nhà khác, mua bột mì của , lấy muối của còn bán cho , kinh doanh vốn thế ?

Tô Dĩnh và Triệu lão thái duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài nên cũng thể tính toán quá rõ ràng.

Tô Dĩnh : "Ôi, bán gì mà bán, bà lấy thêm bột mì đây, cháu nướng thêm hai cái cho bà!"

Triệu lão thái xong vui, bà : "Cháu chờ một chút, bà lấy thêm bột mì cho cháu!"

Tô Dĩnh mang bánh cho mấy đứa nhỏ và đại đường ca Tô Mưu ăn lấy nước nóng trong nhà Triệu lão thái để ăn cùng, đó nướng bánh cho con trai và con dâu Triệu lão thái.

Đó chính là lợi ích của việc lễ thượng vãng lai, dùng nước nóng và bát đũa nhà Triệu lão thái, bà tiện đến tiền! tất nhiên nếu dùng nhiều nước, Triệu lão thái vẫn sẽ đòi tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-203.html.]

Bánh lò giòn tan, cắn một miếng là vỡ vụn, mấy Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản ăn ngon lành.

Lần Tô Dĩnh cắt bánh thành miếng lớn, một góc bánh còn lớn hơn cả mặt Tô Dụ, nhưng vẫn quyết chia cho ai, nhất định ăn hết miếng bánh lớn đó.

Thực Lư Đản và Tô Dụ đói từ lâu, dù buổi trưa họ cũng ăn no nê nhưng đó nôn hết sạch để cho heo ăn.

khẩu vị gì cả, nghĩ đến chuyện buổi chiều thấy buồn nôn.

Nên hai em chỉ thể bệnh tật tựa Tô Mưu qua thời gian.

lúc khi bánh giòn tan lò, hai em để ý gì nữa, cứ ăn bánh !

Nhìn thấy mấy em đều ăn vui vẻ, đại đường ca Tô Mưu từng vuốt đầu bọn trẻ.

Tô Mưu uống một bát nước nóng cắn một miếng bánh, đó thu bánh.

Lư Đản hỏi: "Anh, ăn?"

Tô Mưu : "Em ăn , mang về cho cha và chị với chị dâu của em ăn thử."

Có con nhỏ, đàn ông suy nghĩ nhiều hơn, nhưng cũng đúng, bánh hôm nay Tô Dĩnh trong thôn khi đến Tết cũng chắc nhà nào dám ăn như . Bột mì trắng quý, khó khăn lắm mới vài cân, thường bánh mì nở để ăn, vì khi bột nở lên trông nhiều hơn, thể chia nhiều miếng hơn.

Và dù ăn bột mì trắng cũng thường là bột mì pha hai hoặc ba loại bột khác , tức là pha bột mì trắng với bột ngô, bột đậu hoặc các loại ngũ cốc khác. Thường ngày trong thôn nếu bữa ăn từ bột pha hai hoặc ba loại bột coi là bữa ăn ngon .

Lúc Lư Đản lời , cúi đầu nghĩ một chút cắn một miếng bánh lớn, đó đưa phần bánh còn cho Tô Mưu.

Lư Đản : "Em cũng ăn nữa, chúng mang về cho cha , chị hai và chị dâu cùng ăn ."

Như , mấy đứa nhỏ đều ăn nữa, Tô Mậu cũng mang về cho Lưu Lan Hương ăn cùng.

Tô Dĩnh từ cửa bếp , thấy hành động của mấy , chỉ bánh bếp : "Các em ăn , chị , nếu để nhị bá và chị chờ phần bánh mà các em tiết kiệm thì hoa cúc cũng nở đến héo luôn !"

Vậy nên Tô Mậu và Lư Đản mấy ngượng tiếp tục ăn bánh, ngay cả đại đường ca Tô Mưu cũng lấy bánh cất để ăn.

Hôm nay Tô Dĩnh mua bốn cân bột mì của Triệu lão thái, giữ chút nào, tất cả đều nướng thành bánh. Bốn cân bột mì nếu để hai gia đình ăn no thì thể, nhưng chia mỗi một miếng thì vấn đề gì.

Tô Dĩnh nướng bánh suy nghĩ, cô hiện hơn hai trăm ba mươi đồng nhưng cô giữ , nếu gặp thứ gì hợp lý, cô sẽ tiêu hết.

Giữ tiền gì? Sống mang theo c.h.ế.t mang , chỉ khi tiêu tiền cho thì mới gọi là tiền của . Hơn nữa đến việc lạm phát nhiều trong tương lai, cô giữ tiền, nhà vàng là đủ, tiền hiện tại nghĩ cách tiêu hết!

Nếu cô đoán sai, Lưu Đại Xuyên thường xuyên chợ đen ở huyện, nhờ Lưu Đại Xuyên dẫn đường chắc thành vấn đề.

vấn đề là khi mua đồ về nhà, cô sẽ giải thích thế nào với Lưu Lan Hương?

Lại là em trai nhặt tiền ở chợ đen? Quá giả ... dạo mới từ núi nhặt hai con gà mà.

Hầy, nghĩ cách qua mặt thật phiền phức!

Loading...