Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-05-16 15:51:29
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng vậy, đó là sự gian xảo của đám trẻ lớn!

Lúc này em hai Tô Mậu và Lư Đản trao nhau ánh mắt bí hiểm.

Sau đó anh hai Tô Mậu bắt đầu xấu xa hỏi Tô Thành và Tô Dụ: "Em ba em út, các em còn muốn ăn thịt heo không? Đoán chừng ngày mai đội sẽ chia thịt heo đó, các em muốn ăn thịt heo xào, thịt heo kho, hay nướng heo..."

Em ba Tô Thành kinh hãi: "Ọe! Anh hai đừng nói nữa! Gần đây em không muốn ăn thịt heo nữa! Ọe..."

Phản ứng của Tô Dụ còn trực tiếp hơn: "Ọe... ọe... ọe..."

Cảnh thật nôn mửa. jpg

Anh hai Tô Mậu: "..."

Xong rồi, sao em ấy lại thật sự nôn ra chứ?!

Rõ ràng lúc anh năm tuổi lần đầu nghe chuyện này còn không nôn cơ mà!

Anh hai Tô Mậu gặp chuyện không biết làm sao bèn tìm chị: "Chị! Chị! Em út nôn rồi, chị mau đến xem này!"

Trong lòng Tô Mậu rất đau lòng, biết vậy anh đã trêu em út trễ hơn chút, nhìn xem, cơm thịt heo buổi trưa vẫn chưa tiêu hóa hết, thật là đáng tiếc... không không không không!

Tô Mậu như bàn tay của Nhĩ Khang: Không!

Lúc này, một đàn heo đã ngửi thấy mùi, sau khi ăn hết cám trộn nước nóng, chúng lần theo mùi tìm đến bên Tô Dụ, thậm chí còn muốn ăn chỗ cậu ói trên mặt đất...

Các bà thím của đội nuôi heo kéo cũng không kéo lại được!

Nhưng Tô Dụ chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ?

Cậu thật sự chưa từng thấy trong cả hai kiếp!

Vì thế Tô Dụ nôn càng dữ dội.

Tô Dụ: "Ọe ọe ọe... ọe ọe ọe... ọe..."

Cảnh thật nôn mửa. jpg +1

Anh hai Tô Mậu lo lắng nói: "Xong rồi, chị mau đến đây! Heo ăn hết chỗ em út nôn ra rồi! Em út nhìn thấy heo ăn đồ của em ấy nôn ra càng nôn dữ hơn!"

Anh ba Tô Thành sợ hãi: "..."

Cái này... cái này... là sao đây?

Em ấy, em ấy sao lại nôn dữ vậy!

Anh ba Tô Thành há miệng: "Hu hu! Chị ơi... chị! Chị mau đến đây..."

Lư Đản bên cạnh nhìn ngơ ngác: "..."

Sao... sao lại khoa trương vậy?

Từ trước đến giờ anh ta luôn nghĩ tin đồn đó chỉ để dọa trẻ con thôi mà!

Nhưng nhưng nhưng...

Đàn heo thậm chí có thể ăn hết chỗ nôn của em út...

Vậy chẳng phải nói...

Tin đồn đó thật sự là thật sao??!!!!

Sau khi Lư Đản bị anh trai Tô Mưu dọa, nhiều năm sau mới ngộ ra rồi lập tức cũng: "Ọe... ọe... ọe..."

Cảnh thật nôn mửa. jpg +1 +1

Đàn heo lại ngửi thấy mùi, bắt đầu chen lấn về phía Lư Đản.

Đàn heo đã đói cả buổi trưa, trưa nay mọi người đều ăn lương khô uống nước nóng, còn các bà thím sợ heo ăn xong lại thải ra nên thậm chí không cho chúng uống nước, bây giờ chúng đã đói đến phát điên, chỉ chút nước nóng và cám gạo vừa rồi, sao có thể đủ ăn được!

Nhưng Lư Đản thấy cảnh này, tất nhiên nôn càng lớn: "Ọe ọe... ọe ọe... ọe ọe..."

Cảnh thật nôn mửa. jpg +1 +1 +1

Anh hai Tô Mậu cuống quýt: "!!!"

Anh hai Tô Mậu hét lên: "Chị! Chị! Mau đến đây! Lư Đản cũng nôn rồi! Chị!!!"

Anh ba Tô Thành kinh hãi: "... !"

Anh ba Tô Thành khóc lớn: "Hu hu hu!!! Chị! Chị ơi!!"

Hiện trường là một cảnh hỗn loạn, các bà thím kéo heo, mấy đứa nhỏ thì nôn, những đứa nhỏ không nôn thì mặt mũi xanh lét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-201.html.]

Lúc này nhiều đứa nhỏ ở các đội xung quanh đều có cùng một suy nghĩ: Sang năm chúng không muốn đi giao công lương nữa, giao công lương thật đáng sợ!

Anh hai Tô Mậu thật sự hận không thể tự tát mình một cái!

Cho mi nhiều lời!

Cho mi nhiều lời này!!

Mi mà nói muộn nửa giờ thôi!

Có khi em tư và Lư Đản đã tiêu hóa hết rồi!

Còn Tô Dĩnh, người bị anh em Tô Mậu và Tô Thành gọi bao lâu nay thì sao? Tất nhiên là đi trả thùng gỗ và bát nhỏ cho Triệu lão thái, ban đầu là cô đi mượn, cuối cùng vẫn là cô trả lại, Tô Dĩnh đâu thể tưởng tượng được cô vừa rời đi một lát mà cảnh tượng đã thành thế này!

Khi Tô Dĩnh từ nhà Triệu lão thái trở về, bất ngờ thấy một đứa em đầy tội lỗi, ba đứa em mặt mày xanh lét và một đại đường ca ủ rũ đang ôm ba đứa em mặt mày xanh lét.

Đại đường ca Tô Mưu ôm hai đứa em sắp nôn và một đứa em sắp khóc, toàn thân sắp sụp đổ.

Đại đường ca Tô Mưu ấm ức: "Anh đã bảo để anh đi mà em cứ khăng khăng đi, em vừa rời đi một lát mà mọi chuyện thành thế này rồi!"

Tô Dĩnh: "..."

Em em em, em cũng không ngờ mà!

Còn mấy con heo chờ nộp của đội...

Lúc này heo đã ăn no uống đủ, đang lười biếng nằm trên đất!

Chẳng bị ảnh hưởng chút nào!

Còn tất cả mấy đứa nhỏ của đội họ đều cách xa đàn heo này, có đứa có cha mẹ ở đó thì rúc vào lòng cha mẹ, không có cha mẹ thì trốn sau lưng các cô chú bác.

Tóm lại trạng thái của mấy đứa nhỏ lúc này hoàn toàn khác biệt so với khi tranh phân sáng nay...

Đột nhiên radar cảnh báo của Tô Dĩnh phát hiện, một tia c.h.ế.t chóc quen thuộc đang tiến về phía cô với tốc độ rất nhanh.

Khi Tô Dĩnh ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tô nhị bá đầy vẻ tức giận.

Tô nhị bá khoanh tay sau lưng, bước dài vài bước đã đến gần: "Nghe nói chuyện chuồng heo năm nay là do cháu khơi mào?"

Tô Dĩnh lắp bắp: "À... chuyện này... nhị bá nghe cháu giải thích... á! Đến lượt đội ta giao công lương rồi!"

Lúc này trời đã tối, Tô nhị bá quay lại nhìn, quả nhiên thấy nhân viên trạm lương thực của công xã bắt đầu kiểm tra công lương của đội họ.

Giao công lương mới là việc lớn, còn dạy dỗ trẻ con thì để sau cũng được.

Tô nhị bá quay đầu lườm Tô Dĩnh một cái: "Hừ!"

Rồi nhanh chóng chạy tới làm quen với kiểm định viên của trạm lương thực công xã.

Tô Dĩnh suýt thì tạm thời thoát nạn, cô vỗ vỗ n.g.ự.c nhỏ, hỏi đại đường ca Tô Mưu: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Heo không sao chứ?"

Đại đường ca Tô Mưu nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho Tô Dĩnh.

Tô Dĩnh nghe xong cũng cảm thấy sợ hãi, việc giao nộp lương thực và heo công là việc quan trọng nhất hàng năm của cả đội, nếu thực sự chỉ vì một câu nói đùa của cô mà gây ra sự cố gì thì ảnh hưởng thật không tốt.

Nhưng cô nhớ hồi nhỏ hình như năm nào cũng có mấy đứa lớn nói chuyện này để dọa mấy đứa nhỏ mà! Sao chỉ mỗi cô lại xui xẻo thế?!

Tô Dĩnh hỏi: "Thế chỗ mà em út và Lư Đản nôn ra là do mấy anh dọn dẹp à? Người của trạm lương thực không ra mắng chứ?"

Dù sao heo cũng ở cuối đội, đội Thanh Sơn xếp hàng cũng rất dài nhưng dù sao đây cũng là gần trạm lương thực, nếu vì chuyện này mà mùi không tốt bay vào trạm lương thực, làm liên lụy cả đội thì không hay...

Đại đường ca Tô Mưu: "..."

Đại đường ca Tô Mưu: "Em nghe không kỹ à, chẳng phải heo đã ăn sạch rồi sao, mấy bà thím kéo cũng không kéo lại mà! Ngay chỗ chân em ấy, thật sự là siêu nhanh mà sạch bong..."

Tô Dĩnh: "..."

Lập tức lùi lại một vạn bước!

Thật sự không thể nhìn ra đây từng bị nôn!

Mặt đất thật sự quá sạch sẽ!!

Đại đường ca Tô Mưu an ủi Tô Dĩnh: "Không sao đâu, em yên tâm đi, anh đứng giữa đội mà còn không ngửi thấy mùi gì, càng không thể ngửi thấy trong trạm lương thực, vì heo ăn quá nhanh, mùi còn chưa kịp bay ra!"

Tô Dĩnh: "..."

Được thôi.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc giao nộp lương thực của đội là được.

Lúc này kiểm định viên trạm lương thực công xã có ba bảo bối: Một cái sàng nhôm, một cái cây sắt rỗng và hàm răng thép lớn của kiểm định viên.

Mỗi bao lương thực, kiểm định viên sẽ dùng cây sắt rỗng đ.â.m vào, lương thực bên trong sẽ rơi qua cây sắt, sau đó rơi vào sàng nhôm, kiểm định viên sẽ lọc các tạp chất qua sàng để kiểm tra xem lương thực có bị lẫn đất, vỏ trấu, đá vụn hay không, cuối cùng kiểm định viên sẽ nhai thử để xem lương thực có được phơi khô chưa.

Loading...