Lúc này mới hơn 11 giờ sáng, Triệu lão thái đang nấu ăn ở nhà.
Nghe thấy tiếng gõ cửa ba lần quen thuộc và nhịp nhàng, Triệu lão thái biết ngay, người đến là khách hàng quen.
Triệu lão thái mở cửa, nhìn thấy chị em Tô Dĩnh, nhanh chóng mời họ vào sân.
Tô Dĩnh hỏi: "Đường đỏ và vải vụn có chưa ạ?"
Triệu lão thái lắc đầu rồi lại gật đầu: "Vải vụn thì có từ lâu rồi nhưng đường đỏ thì chưa, gần đến Tết rồi, các loại bánh kẹo ngày càng khan hiếm."
Tô Dĩnh đáp: "Được, không sao ạ, để qua một thời gian nữa cháu lại đến lấy, nếu chưa có thì sau Tết cũng được, dù sao cháu cũng sẽ lấy mà."
Triệu lão thái gật đầu: "Được, để bà hỏi thêm. Cháu có lấy vải vụn bây giờ không? Chỉ có hai đứa, sao lấy nổi một trăm cân?"
Đầu tháng Tô Dĩnh đặt trước một trăm cân vải vụn và đường đỏ ở chỗ Triệu lão thái, đường đỏ không cần trả trước nhưng vải vụn đã trả tiền rồi.
Tô Dĩnh nói: "Lát nữa cháu sẽ quay lại, bây giờ chưa lấy, để cháu gọi mấy em lớn đến. À, cháu có việc cần mượn bát đũa và nước nóng nhà bà, cháu sẽ trả tiền."
Mắt của Triệu lão thái sáng lên: "Cháu dùng bao nhiêu nước? Mấy cái bát, mấy đôi đũa? Dùng xong có rửa sạch không? Có đi lấy nước lại cho bà không?"
Tô Dĩnh tính toán: "Cần một chậu men lớn, 7 cái bát, 6 đôi đũa, 5 thùng nước nóng, dùng xong rửa sạch cả bát đũa lẫn thùng, nước cũng sẽ lấy lại từ giếng ở đầu ngõ."
Triệu lão thái suy nghĩ một chút, nói: "Thế này đi, bà lấy nước từ giếng rất tốn sức, nhưng chiều phải giặt chăn, cháu giúp bà lấy đầy hai bể nước trong sân, bà sẽ không tính tiền bát đũa và nước nóng."
Tô Dĩnh nói: "Chốt ạ!"
Sau đó Tô Dĩnh để Tô Dụ ở lại nhà Triệu lão thái, mình thì cầm chậu men, chạy nhanh đến nhà ăn của hợp tác xã, mua hai món mặn và một món chay.
Thịt xào ớt xanh một hào ba, thịt kho ba hào, rau xào ba xu, tổng cộng là bốn hào sáu xu, đổ đầy chậu men lớn cao bằng cánh tay người lớn.
Hôm nay Tô Dĩnh chỉ mua món, không lấy đồ ăn chính nên không cần phiếu lương thực, trong chậu men xếp rau xào dưới cùng rồi hai món thịt lên trên, đến khi cô về đến nhà Triệu lão thái, món rau xào dưới cùng đã có mùi thịt rồi!
Lúc này Triệu lão thái đã đun sôi một nồi nước lớn, Tô Dĩnh múc một bát nước nóng cho Tô Dụ rồi chỉ vào chậu men nói: "Nếu em đói thì ăn trước đi, bánh ngô mẹ làm tối qua đã nguội rồi, em ăn cùng nước nóng đi, chị mang một thùng nước nóng về đội trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-195.html.]
Tô Dụ bụng kêu ọc ọc.
Nhưng Tô Dụ lắc đầu: "Không đói!"
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh nói: "Nếu ngại thì uống nước nóng trước."
Sau đó Tô Dĩnh tự mình xách một thùng nước nóng và một cái bát nhỏ trở về đội giao lương thực của thôn Thanh Sơn.
Từ xa, Tô Dĩnh đã bắt đầu gọi đội trưởng đội nuôi heo thím Chu: "Thím Chu, thím Chu!"
Thím Chu nhìn thấy cháu gái lớn nhà họ Tô mang nước nóng đến, vui mừng không gì tả xiết!
Nhưng vấn đề là nước nóng đến sớm quá rồi!
Trong giờ qua, đoàn vận chuyển lương thực chỉ nhích được vài chục mét, theo tiến độ này, đến lượt họ chắc cũng gần tối, đến lúc đó nước nóng đã nguội rồi!
Tô Dĩnh nhìn là biết ngay thím Chu lo gì.
Tô Dĩnh đưa cái bát nhỏ của Triệu lão thái cho thím Chu, nói: "Nước này là để mọi người ăn cơm uống, cháu tìm được một bà lão ở làng bên, giúp bà ấy giặt chăn, lấy nước, rửa bát, bà ấy hứa cho chúng ta 5 thùng nước nóng!"
Lúc này đúng buổi trưa, nhiều người đã lấy đồ ăn khô từ nhà ra ăn, nghe vậy ai cũng mừng rỡ!
Họ ăn đồ khô đúng là rất khô khan!
Đội trưởng đội nuôi heo thím Chu cũng cười không khép miệng được.
Thím Chu nói: "Tốt quá, cháu làm việc thật nhanh nhẹn, đợi về thím sẽ nói với đội, chắc chắn sẽ thưởng thêm cho cháu!"
Nhưng Tô Dĩnh có phải loại người làm việc tốt mà không cần danh tiếng không?
Đương nhiên là không rồi!