Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:08:26
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này không lâu sau, trong sân lại vang lên hai ba tiếng tương tự!

Tô Dụ không ngủ được nữa.

Nhưng cậu không dám một mình ra ngoài xem!

May mà Tô Dĩnh cũng bị đánh thức.

Tô Dĩnh lầm bầm: "Tiếng gì vậy?"

Tô Dụ trả lời: "Có thứ gì, rơi vào sân, mấy cái rồi!"

Tô Dĩnh cau mày, thứ gì giữa đêm lại rơi vào sân mình?

Tô Dĩnh ngồi dậy: "Để chị ra xem!"

Tô Dụ: "..."

Chị thật dũng cảm!

Tô Dụ nói: "Em cũng đi!"

Hai chị em mặc quần áo, đi giày và đốt đèn dầu, bắt đầu cầm đèn ra sân.

Ngoài sân đang có gió bắc nhỏ, thổi lá cây khô kêu xào xạc.

Ánh sáng đèn dầu không sáng lắm, hai chị em đứng ở cửa chính, chỉ thấy lờ mờ, dường như cổng nhà có mấy bao lớn?

Tô Dụ hỏi chị: "Cái gì vậy?"

Tô Dĩnh lắc đầu: "Không biết!"

Hai người đang do dự có nên đến gần xem không thì thấy ngoài cổng lại có người ném vào một bao lớn!

Bao rơi xuống, phát ra tiếng "đùng".

Rồi ngay sau đó, có tiếng bước chân người chạy đi ngoài cổng.

Tô Dĩnh và Tô Dụ: "!!!"

Tô Dĩnh che ngọn đèn dầu nhỏ: "Đi, xem sao!"

Hai chị em co cổ đi đến gần, Tô Dĩnh để đèn dầu vào chỗ khuất gió rồi mở một bao ra, cúi đầu nhìn, trong bao toàn ngô khô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-190.html.]

Ngô gần như hạt nào cũng đầy đặn, rõ ràng là loại tốt nhất, đã được phơi khô, ít nhất cũng phải trăm cân.

Hai chị em tiếp tục mở các bao khác, có bao đựng củ cải lớn, có bao đựng khoai lang, thậm chí có bao đựng nhiều quả hạch đào khô!

Tô Dụ: "?"

Tô Dụ hỏi: "Cái gì đây?"

Đúng vậy, thái tử điện hạ của chúng ta chưa từng thấy quả hạch đào chưa tách vỏ.

Tô Dĩnh đáp: "Hạch đào rừng, chắc từ trong núi sâu mang về."

Rồi cô suy nghĩ một lúc, nói: "Chị biết chuyện gì rồi."

Tô Dụ hỏi chị: "Sao lại thế này?"

Tô Dĩnh cười lạnh: "Còn sao nữa, có người làm chuyện ác, sợ cha chúng ta nửa đêm đến tìm."

Tô Dụ: "..."

Không phải nói, thật sự là không phải nói, nếu không thì cậu và chị cậu đã không nhìn thấy tình huống như thế này rồi đúng không?

Tô Dụ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Thế những thứ này..."

Tô Dĩnh đáp: "Đã là của cho nhà mình thì mình cứ nhận, lương thực thì có gì sai đâu."

Xong rồi đổi lại là Tô Dụ cầm đèn dầu, Tô Dĩnh từng chút một vận chuyển lương thực vào hầm chứa.

Thời buổi này gần như không có ai trồng riêng cây hạch đào, vì không thể ăn thay cơm được nên giờ có được bao hạch đào rừng này thực sự là rất tốt.

Tô Dĩnh nghĩ, đợi đến khi về nhà, cô sẽ tìm chút đường trộn với táo đỏ để làm thành món ăn vặt cho mấy đứa nhỏ gặm, bổ khí huyết và còn tốt cho não nữa!

Sau khi vận chuyển xong mấy bao đồ vào hầm, chị em mới quay về giường trong phòng khách để ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Dĩnh kể lại chuyện đêm qua cho Lưu Lan Hương nghe, Lưu Lan Hương suy nghĩ một lúc rồi nói không muốn nhận: "Bảo họ mang về nhà họ đi, đây là chuyện mấy bao lương thực sao? Họ muốn dùng mấy bao lương thực này để mua mạng cha con ư! Hu hu hu..."

Bên ngoài trời còn chưa sáng, Lưu Lan Hương đã bắt đầu khóc.

Tô Dĩnh khuyên mẹ: "Nhà mình đã nhận thì cũng không mất gì, vả lại dù không nhận, cha cũng không thể quay về. Chúng ta nhận lương thực không phải là tha thứ cho họ, nhưng nếu không nhận có khi họ lại tưởng nhà mình không để ý, càng tự mãn. Tạm thời cứ vậy đi, dù sao họ cũng đến vào ban đêm, không muốn để người khác biết, nếu trả lại họ không thừa nhận vì sợ mất mặt thì sao? Chúng con cũng không nhìn rõ mặt người, chỉ nhìn thấy lương thực thôi. Coi như không có chuyện này, cứ ăn uống bình thường, lương thực không có lỗi phải không?"

Tô Dĩnh khuyên mãi, cuối cùng cũng mới làm mẹ nguôi giận.

Tô Dĩnh hỏi mẹ: "Hay hôm nay mẹ đi cùng chúng con đi?"

Loading...