Lúc này ngoài nhà Hồ lão ngũ đã chật kín người nhưng mọi người tự giác để lại một khoảng trống rộng rãi cho gia đình Hồ lão ngũ và nhà vợ cũ của hắn có chỗ thi triển.
Ở trung tâm là cổng lớn nhà Hồ lão ngũ, hai bên đang diễn ra cuộc chiến kéo dài và kịch liệt.
Vợ cũ của Hồ lão ngũ, Tôn Tiểu Yến cùng chị em nhà mẹ đẻ và mẹ của cô ta đứng về một phía. Tôn Tiểu Yến bế đứa con chưa đầy một tuổi, nói với bà mẹ chồng cũ: "Hồ bà tử, bà buông tay ra, làm rách áo của đứa bé rồi!"
Hồ bà tử không chịu thua: "Cô mới phải buông tay ra! Đây là cháu đích tôn của nhà tôi, con trai tôi đã ly hôn với cô rồi, cô dựa vào đâu mà mang đứa bé đi?"
Mẹ của Tôn Tiểu Yến nghe vậy thì không chịu được nữa, cũng không kéo đứa bé nữa, tiến lên tát hai cái vào mặt Hồ bà tử: "Bà nói cái gì vậy? Con gái tôi không muốn sống với Hồ lão ngũ nhà bà nữa, chính con gái tôi muốn ly hôn, bà hiểu không?"
Hồ bà tử bình thường trong thôn không chịu thiệt thòi bao giờ, dù ở bệnh viện huyện, Trần bà tử cũng không kiếm được gì từ bà ta!
Lúc này bị thông gia cũ tát cho ngơ ngác, hồi tỉnh lại, bà ta hét lên một tiếng rồi lao vào đánh nhau với mẹ của Tôn Tiểu Yến.
Nhưng Hồ bà tử nhỏ bé, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cũng đã hy sinh trong cuộc chiến với Trần bà tử trước đó nên bây giờ không chiếm được ưu thế, cơ bản là bị đánh đến tơi tả.
Mặt của Hồ bà tử bị đánh tê liệt, vội gọi cứu viện, hét vào mấy cô con dâu đang đứng ngơ ngác bên cạnh: "Còn đứng đó làm gì? Mau đến giúp đỡ đi!"
Mấy cô con dâu của Hồ bà tử mới lác đác tiến lên can ngăn.
Nhưng vì Hồ bà tử bình thường hay khắt khe, đối xử với mấy cô con dâu không phải đánh thì chửi nên họ không muốn giúp thật sự. Động tác trông lớn nhưng thực ra chẳng hề dùng lực.
Thêm vào đó, mấy chị em nhà mẹ đẻ của Tôn Tiểu Yến cũng vội đến giúp mẹ mình, tổng kết lại, Hồ bà tử chịu không ít thiệt thòi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-186.html.]
Lúc này chẳng ai tranh giành đứa bé với Tôn Tiểu Yến nữa, cô ta bế con chạy về phía cha và anh trai mình.
Nhưng họ không thể rời khỏi con hẻm nhỏ này, vì Hồ lão đầu tuy không tham gia đánh nhau nhưng dẫn theo mấy đứa con trai, tay cầm gậy đứng chắn ở đầu hẻm.
Cha của Tôn Tiểu Yến lên tiếng: "Hồ lão đầu, chúng ta không phải đã thỏa thuận xong, hai đứa trẻ từ nay mỗi đứa về một nhà, chia tay trong hòa bình sao?"
Hồ lão đầu lạnh lùng nói: "Chuyện hai đứa chúng ta đã bàn xong, nhưng cháu đích tôn của tôi đương nhiên phải ở lại nhà tôi!"
Hai ông lão dẫn theo con trai mình cãi nhau kịch liệt, hai bà lão thì dẫn theo con dâu đánh nhau như điên.
Lúc này Tô Dĩnh và đội liên minh ăn dưa của hai nhà Tô - Tôn đã cố gắng luồn lách qua đám đông lên hàng đầu, còn anh hai Tô Mậu và anh ba Tô Thành thì nhanh chóng bị thu hút bởi sự hỗn loạn phía Hồ bà tử.
Nhưng Tô Dĩnh nghĩ đã xem thì phải xem cho đủ, không thì xem náo nhiệt cũng chẳng thấy thỏa mãn.
Haiz, ở xa thì có cái bất tiện này, trong thôn có chuyện gì lớn cũng không kịp đến xem.
Thế là Tô Dĩnh bắt đầu lùng sục khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Mã Tam Bảo đang ngồi trên tường nhà bên cạnh nhà Hồ bà tử.
Tô Dĩnh lấy một viên kẹo từ Tô Dụ, nghĩ ngợi rồi cắn làm đôi, nửa viên đưa cho Tô Dụ, nửa viên giơ lên vẫy vẫy Mã Tam Bảo.
Tô Dĩnh gọi: "Tam Bảo! Xuống đây một lát!"
Mã Tam Bảo cúi đầu nhìn, thấy dưới ánh trăng có thứ gì đó ngọt ngào lấp lánh đang gọi mình, nhanh chóng tụt xuống.