Phụ nữ trong nhà Tô đại bá có địa vị thấp nhất, kể cả Tô Đại Trân cũng vậy. Tô Đại Trân được nuôi nấng khá xinh đẹp nhưng cũng chỉ để Tô đại bá dùng làm mối liên kết với gia đình giàu có, giống như việc gả Tô Đại Lan vào huyện. Sau này nhà chồng sẽ giúp đỡ gia đình cô ta.
Giờ con trai đã bị đánh, Tô đại bá không còn cách nào, chỉ có thể bảo vợ nhanh chóng nấu cơm.
Tô đại nương đi ra an ủi con trai nhỏ, trước khi đi không quên nhắc Tô Đại Trân: "Đại Trân, còn không vào bếp nhóm lửa! Đã đến giờ mà chưa nấu cơm xong!"
Tô Đại Trân nhanh chóng bước ra: "Mẹ, con vào ngay!"
Tô đại bá ăn xong bữa tối thì đã khá muộn nhưng hai vợ chồng vẫn còn bàn chuyện này khi đã lên giường.
Tô đại nương hỏi chồng: "Ông ơi, liệu có phải chuyện lão gia tử mà chúng ta giấu bị mấy đứa trẻ nhà lão Tam phát hiện rồi không? Sao hôm nay chúng lại náo loạn như vậy..."
Tô đại bá lắc đầu: "Không thể nào, làm sao chúng biết được? Ngay cả lão Nhị cũng không biết thì làm sao bọn trẻ nhà lão Tam biết được. Nếu biết thật, lão Tam đã không bị chúng ta tính kế c.h.ế.t rồi."
Tô đại nương vẫn không yên tâm, việc này liên quan đến mạng người, bà ta cũng lo lắng.
Tô đại nương thì thầm bên tai chồng: "Tôi vẫn không yên tâm, hay ông thử cầu xin Hoàng Đại Tiên thêm lần nữa? Cầu thêm vài lần, biết đâu đại tiên sẽ sớm hiển linh đến nhà chúng ta? Nhà lão Tam cũng thật là, sao số mệnh chúng nó lại cứng thế, ngay cả lão Tam cũng c.h.ế.t nghèo nhưng con cái lại lớn lên khỏe mạnh. Lưu Lan Hương nữa, chồng c.h.ế.t rồi mà còn bận tâm con cái, sao không tái giá đi? Thật đáng ghét, chỉ biết chiếm chỗ mà không làm gì, làm chậm việc lấy lại nhà của lão Tam cho chúng ta..."
Tô đại bá nói: "Bà đừng nói lung tung nữa, thầy bói đã nói rồi, ngay cả đại tiên cũng phải giải quyết từng việc một. Hiện tại chắc đại tiên đang lo việc hôn sự của con trai chúng ta, việc này mới là quan trọng nhất. Đợi đã, việc mấy đứa trẻ nhà lão Tam chúng ta phải từ từ tính toán, lâu dài mà. Mấy đứa nhỏ nếu đi núi hay sông mà xảy ra chuyện, không phải rất bình thường sao? Không thể để lại hậu họa cho chuyện này..."
Giọng Tô đại bá âm u, lạnh lẽo hơn cả không khí ban đêm.
Bất ngờ, ngoài sân có tiếng động nhẹ.
Tô đại nương giật mình, vừa rụt cổ vào chăn vừa lắp bắp: "Ông nó ơi... đây là... chuyện gì vậy..."
Tô đại bá cũng lạnh sống lưng, hai vợ chồng vừa nói chuyện g.i.ế.c người cướp của.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-178.html.]
Lưng Tô đại bá đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố trấn an: "Bà nó đừng nghĩ lung tung, có thể là đại tiên đến nhận cúng phẩm, đừng nói lớn, nếu làm phiền đại tiên thì sao, ngủ... nhanh ngủ đi..."
Ngoài sân, Tô Dĩnh vô tình phát ra tiếng động, nắm chặt hai con gà nhảy qua tường chạy đi. Cô sợ vợ chồng Tô đại bá ra xem, chạy một mạch mười dặm, đến khi dừng lại thì đã ở ngoài vườn riêng của các trí thức trẻ đầu thôn.
Tô Dĩnh cầm gà, ngồi dưới gốc cây lớn, thở hổn hển.
Trời ạ... Cô vừa nghe thấy gì vậy chứ...
Chuyện đi núi sông xảy ra chuyện?
Còn không để lại hậu họa?
Tên Tô đại bá đó không phải là người sao!
Lão ta tính kế g.i.ế.c cha cô, còn muốn g.i.ế.c cả nhà cô sao?
Tức c.h.ế.t cô rồi...
Tô Dĩnh vốn định trộm hai con gà để xả giận nhưng vừa vào sân đã nghe vợ chồng Tô đại bá thì thầm, cô g.i.ế.c gà xong ngồi xổm nghe lén dưới cửa sổ.
Những chuyện xấu xa đó cô nghe hết, đến câu cuối của Tô đại bá làm cô quá sốc mới vô tình phát ra tiếng động.
Hay quá, hay quá, bí ẩn nhiều năm kiếp trước không giải được, hôm nay đã có kết quả...
Hóa ra chuyện của hai em trai cô đều do nhà Tô đại bá gây ra!
Không đúng, ngay cả cái c.h.ế.t của em út cũng phải tính lên đầu họ!
Hừ, trên đời này ngoài nhà Tô đại bá sợ "diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh" thì còn ai tính kế nhà cô như vậy!