Tô Dĩnh thấy có nhiều người dân xung quanh, ra hiệu cho các em nhỏ: "Ừm ừm!"
Chín em nhỏ đồng thanh hô lớn: "Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"
Hô một lần chưa đủ, mấy đứa trẻ tiếp tục như âm thanh lặp lại, bên trái bốn đứa hô lần hai, bên phải năm đứa hô lần ba, cứ thế tuần hoàn.
"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"
"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"
"Tô Đại Điền! Đồ không biết xấu hổ! Ăn h.i.ế.p kẻ yếu! Cướp quả cầu lông gà của chúng tôi! Mau trả lại đây!"
Người dân xung quanh: "..."
"Ha ha ha! Tô Đại Điền là con út của nhà Tô đại bá đúng không? Sao lại làm ra chuyện này chứ ha ha ha!"
"Đúng vậy, nhìn xem không chỉ cướp đồ mà còn đánh người nữa chứ!"
"Ôi trời, nhìn xem mấy đứa này đều có dấu chân trên người! Chắc chắn là bị đánh rồi!"
Có người hỏi mấy đứa nhỏ mặt lấm lem: "Các cháu bị đánh à? Có cần chú đến gặp cha của Tô Đại Điền để Tô đại bá giúp các cháu đòi lại công bằng không?"
Nhưng mấy đứa nhỏ đều rất có nguyên tắc.
"Cảm ơn chú, nhưng đây là chuyện của trẻ con, chúng cháu tự giải quyết!"
"Đúng vậy! Chuyện của trẻ con để trẻ con tự giải quyết!"
Nhưng vì vụ "Hoàng Đại Tiên trộm gà" mấy ngày trước, uy thế của nhà Tô đại bá vẫn còn trong lòng dân làng nên dù trong lòng mọi người nghĩ thế nào, bề ngoài không ai nói gì khó nghe.
Với những tiếng ồn ào bên ngoài, Tô đại nương và Tô Đại Trân trong nhà không muốn biết cũng khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-173.html.]
Nhưng Tô đại nương bị ảnh hưởng bởi Tô đại bá nhiều năm, rất muốn giữ mặt mũi, không muốn tự mình ra mặt, cảm thấy rất mất mặt nên đẩy con gái thứ hai Tô Đại Trân ra đuổi người.
Tô đại nương nói: "Đại Trân, con ra đuổi chúng đi, gần đây anh con đang hẹn hò, mấy năm nữa con cũng vậy, để người ta nhìn thấy thế này thì sao? Ảnh hưởng đến danh tiếng nhà mình thì làm sao?"
Tô Đại Trân nghe nói có thể ảnh hưởng đến hôn sự của mình bèn đứng ngồi không yên.
Tô Đại Trân nhanh chóng chạy ra cửa, mở cửa, hét vào mặt mấy đứa trẻ: "Đi đi, không được chắn cửa nhà tôi, cũng không được hét! Ồn c.h.ế.t đi được!"
Tô Đại Trân năm nay 14 tuổi, thực ra cũng xinh xắn, một cô gái nhỏ thanh tú, chủ yếu là do gen tốt của ông nội Tô, gia đình họ không ai xấu nhưng lúc này Tô Đại Trân cau mày, giọng điệu hung dữ, trông rất cay nghiệt.
Mấy bà thím đứng xem nháy mắt nhau, ý là nhìn kìa, hung dữ thế, ai cưới về là khổ!
Nhưng Tô Đại Trân không cảm thấy, chỉ muốn đuổi nhanh mấy đứa nhỏ lấm lem này đi.
Thấy Tô Đại Trân ra, Tô Dĩnh bắt đầu xúi giục Lư Đản.
Lư Đản lập tức lớn tiếng dẫn đầu: "Bắt Tô Đại Điền trả lại quả cầu lông gà cho chúng tôi! Không trả chúng tôi không đi!"
Mấy đứa nhỏ khác cũng hô theo: "Đúng vậy! Không trả chúng tôi không đi!"
Tô Đại Trân tự nhiên nhận ra Tô Dĩnh và Lư Đản, chống nạnh chửi: "Tô Đại Nha, mày không biết xấu hổ à, dẫn mấy đứa em đến nhà tao gây sự hả? Đồ có cha sinh không mẹ dưỡng, một ngày không gây chuyện không chịu được hả?"
Chậc chậc, lời này thật cay nghiệt.
Đây là chị họ ruột, cha của người ta tức là chú ruột của cô ta, mới c.h.ế.t chưa đầy một tháng mà đã nói như vậy, không tốt lắm đâu?
Bây giờ không chỉ mấy bà thím mà cả mấy ông cụ bà cụ cũng bắt đầu xì xầm.
Tô Đại Trân tiếp tục: "Lư Đản, đừng theo nhà nó kẻo bị nhà nó làm hư!"
Tô đại bá luôn nói ở nhà, Tô nhị bá là kế toán của đội, bảo con cháu không được gây thù với nhà Tô nhị bá, phải hòa thuận nên Tô Đại Trân không chửi Lư Đản nhiều.