Thực ra sau này biết chuyện về vàng, Tô Dĩnh nghi ngờ đại bá, nhưng nghĩ mãi không ra, lúc đó đại bá đã lấy được vàng của nhà cô, nếu làm thêm chuyện này để làm gì? Trên đời không có yêu ghét vô cớ, hại gia đình cô như vậy, chắc chắn phải có lý do.
Từ khi sống lại, Tô Dĩnh luôn nghĩ đến mấy chuyện có thể xảy ra với gia đình mình trong tương lai. Vì không biết danh tính và động cơ của kẻ địch nên phải bảo vệ tốt người nhà trước. Người ta nói ruồi không đậu trứng không có kẽ, vậy nên cô phải lấp kín mọi kẽ hở, dạy dỗ các em biết cách phòng bị thì người khác khó mà thành công.
Hôm nay Tô Dĩnh cố tình nói nhiều trước mặt Mã Tam Bảo và các em, thay vì đóng cửa chỉ nói chuyện với các em trai của mình, bởi vì cô nhận ra trong kiếp này, Mã Tam Bảo và các em trai của cô qua lại khá gần."Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", bạn bè của các em trai càng đáng tin cậy, biết đâu lúc nào đó có thể giúp đỡ được các em trai.
Nhưng một sớm một chiều khó thay đổi cách suy nghĩ của một người, cô vẫn phải từ từ dạy bảo.
Tô Dĩnh nói: "Bây giờ tất cả lại đây."
Sau đó Tô Dĩnh ngồi xuống, từ dưới đất bốc một nắm đất đen, bôi lên mặt tất cả các em nhỏ rồi nói: "Theo chị, chúng ta đi đòi lại công bằng!"
Có một em nhỏ thắc mắc: "Nhưng chúng ta không biết bọn họ chạy đi đâu rồi mà?"
Tô Dĩnh cười: "Không sao, chạy được thầy chùa nhưng không chạy được chùa. Lúc đó chúng ta sẽ làm thế này, thế này..."
Các em nhỏ nghe xong, đều bụm miệng cười he he: "Ôi, đi thôi! Đòi lại công bằng nào!"
Tô Dĩnh không quan tâm hôm nay có con nhà ai tham gia, cô chỉ nhắm vào một nhà, nhà Tô đại bá!
Vì vậy một đám trẻ nhỏ với khuôn mặt lấm lem, hùng dũng tiến vào thôn.
Sau khi đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi xem toàn bộ cảnh Tô Dĩnh đánh người như bão táp và rồi dạy bảo các em trai, lại nhớ đến hình ảnh cô bé nhỏ tội nghiệp run rẩy trong gió lạnh trước cửa nhà ông chiều qua: "..."
Đồng chí Ngũ Lỗi cảm thấy rất phức tạp.
Ông hỏi Tô Dụ trong lòng: "Hôm qua chú không để chị cháu lừa đúng không?"
Tô Dụ: "..."
Bây giờ ngài mới nhận ra à!
Nhưng sao một em bé đáng yêu có thể nói ra những lời như vậy được?
Vì vậy Tô Dụ lại ngước đầu nhìn Ngũ đại thúc, nhẹ nghiêng đầu - tặng ông chú một cái nhìn đáng yêu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-172.html.]
Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi: "!!!!!!!!!!"
A a a a a, ông sắp chết, sắp c.h.ế.t rồi!
Ông sắp bị em bé đáng yêu làm c.h.ế.t rồi!
Đồng chí Ngũ Lỗi cười ngu ngơ, suýt chảy nước miếng.
He he, bị lừa thì bị lừa thôi-
Giờ ông thực sự rất hạnh phúc!
Ôi ông thích bị lừa quá-
Xin hãy lừa ông lần nữa đi!
Tô Dụ thấy chị và các anh sắp khuất bóng, nhanh chóng dùng tuyệt chiêu một ngón tay: "Đuổi theo!"
Em bé đáng yêu!
Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi vui vẻ đuổi theo.
Tô Dĩnh dẫn chín em nhỏ lấm lem đến trước cửa nhà Tô đại bá.
Nhà Tô đại bá xây sớm, là nhà ông nội Tô xây khi mới định cư ở thôn Thanh Sơn, bây giờ nằm gần trung tâm thôn, xung quanh rất đông dân.
Tô Dĩnh dẫn chín em nhỏ ngồi xuống trước cửa nhà Tô đại bá, chắn kín cửa.
Ban đầu mấy người không nói gì nhưng dân làng đi qua đi lại nhìn thấy, không hiểu chuyện gì, chỉ thấy mấy đứa nhỏ này sao lại như thế này? Là ngã xuống mương à?
Dù sao mọi người cũng không hiểu! Đây là chuyện gì vậy?
Chẳng mấy chốc, người tụ tập trước cửa nhà Tô đại bá ngày càng đông.
Hôm nay nhà Tô đại bá chỉ còn Tô đại nương và con gái thứ hai 14 tuổi, Tô Đại Trân ở nhà, vì vậy không mở cửa, hai người không biết bên ngoài có chuyện, vẫn đang trò chuyện vui vẻ trong nhà.