Đồng chí Ngũ Lỗi quay lại, thấy một đứa bé cao hơn đầu gối mình một chút, một tay kéo gấu quần ông, một tay chỉ về hướng Tô Dĩnh vừa rời đi.
Tô Dụ nói với giọng trẻ con: "Đi!"
Đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi quay lại, như một con hổ vồ mồi, bế Tô Dụ vào lòng, sau đó hai người cùng nhau ra khỏi cửa lớn nhà Tô Dĩnh, nhẹ nhàng đóng cửa, nhanh chóng đuổi theo hướng Tô Dĩnh và Mã Tam Bảo.
Tô Dĩnh và Mã Tam Bảo chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một chỗ nào đó ở chân núi sau.
Thật là, nhìn một cái, một đám trẻ con đã đánh nhau, toàn thân lấm lem bùn đất!
Một bên là anh hai Tô Mậu và Lư Đản dẫn theo mấy đàn em của Mã Tam Bảo, khoảng bảy tám đứa, tất cả đều bị áp đảo đánh.
Bên kia lại là đường đệ 8 tuổi của Tô Dĩnh, Tô Đại Điền cũng dẫn theo mấy tên đàn em kêu gào ầm ĩ, rất oai phong.
Mấy đứa trẻ chơi với Tô Đại Điền rõ ràng lớn tuổi hơn so với mấy đứa của Tô Mậu nên mặc dù số lượng ít hơn nhưng vẫn dễ dàng giành được thế áp đảo.
Còn Tô Thành lại ngồi khóc ở gốc cây to, không thuộc về phe nào.
Tô Dĩnh: "..."
Cũng chẳng có gì bất ngờ cả!
Tô Dĩnh quay đầu nhìn Mã Tam Bảo.
Đám trẻ con này, ngay cả mấy đứa thường chơi với Mã Tam Bảo cũng tham chiến toàn bộ.
Vậy mà chỉ có Mã Tam Bảo một mình toàn thân rút lui, còn có thể về nhà gọi cô đến cứu viện!
Rốt cuộc mấy đứa nhỏ này vì sao lại phục tùng Mã Tam Bảo nhỉ?
Xem ra được gọi là anh Tiểu Mã cũng không đơn giản!
Mã Tam Bảo bị ánh mắt nhỏ của Tô Dĩnh nhìn mà trong lòng run rẩy, thầm nghĩ có phải lát nữa sẽ tính sổ không?
Hừm, nhưng chuyện này là do cậu ta làm không nghĩa khí, vừa thấy đánh không lại là nhanh chóng về thôn gọi người...
Mã Tam Bảo rất lo lắng, nhưng Tô Dĩnh không nói gì mà cầm lấy que củi dài mảnh lập tức gia nhập chiến đấu.
Sau đó tình thế trên chiến trường nhanh chóng đảo ngược.
Tô Dĩnh cầm que củi dài để tiện đánh vào m.ô.n.g mấy đứa trẻ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-169.html.]
Người đầu tiên bị cô đánh là con trai út của Tô đại bá, Tô Đại Điền, cô đạp ngã cậu ta rồi đánh vài cái thật mạnh vào mông.
Tên xấu xa này đã 8 tuổi mà còn bắt nạt em trai 7 tuổi và 5 tuổi của cô?
Hừ, để cô, 9 tuổi dạy dỗ nó!
Tô Đại Điền nhanh chóng mất khả năng chiến đấu, ôm m.ô.n.g lăn lộn trên đất kêu "Ai ui".
Người đối chiến với Tô Đại Điền là anh hai Tô Mậu, vừa rồi bị Tô Đại Điền đánh mấy cái!
Bây giờ Tô Mậu ngồi dưới đất thở hổn hển, miệng ấm ức kêu: "Chị! Hắn dẫn người cướp mất quả cầu lông xấu xí của chúng ta!"
Ngồi ở đằng xa, đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi ôm Tô Dụ, cúi người nhìn, lúc nào cũng chuẩn bị xông lên: "..."
Không phải, thật sự xấu thế sao???
Ông còn thấy nó khá đẹp đấy!!!
Trên chiến trường, Tô Dĩnh rất oai phong, cô hét lên với Tô Mậu: "Biết rồi" Rồi nhanh chóng đi giải cứu Lư Đản, sau đó lại đánh ngã mấy đứa nhỏ bên Tô Đại Điền.
Không lâu sau, đám người bên Tô Đại Điền hoàn toàn thất bại, kêu la bỏ chạy.
Tô Dĩnh gọi mấy đứa trẻ lại: "Đều lại đây."
Tô Thành lại khóc thút thít nhưng may mà lần này Tô Dĩnh mang theo giấy vệ sinh.
Tô Dĩnh lấy ra một tờ giấy hồng nhăn nheo từ túi quần, lau qua loa lên mặt Tô Thành để cậu em đừng làm gì kinh tởm nữa.
Tô Thành khóc thút thít: "Hu hu hu chị ơi! Họ cướp mất quả cầu lông xấu xí của chúng ta rồi, hu hu hu..."
Ngồi không xa, đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi bị tổn thương lần nữa.
Ngũ Lỗi ấm ức, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Tô Dụ trong lòng: "Thật sự rất xấu sao..."
Tô Dụ nghe xong bèn mím miệng, ngẩng đầu nhìn Ngũ đại thúc với đôi mắt to long lanh.
Đôi mắt như biết nói...
Chú đang nói gì vậy?
Tô 3 tuổi cái gì cũng không biết!