Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:16:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Lan Hương lần này thực sự rất buồn, khóc mãi đến hơn 5 giờ chiều, khi trời sắp tối, tiếng khóc từ "Trời ơi..." dần chuyển thành "Hu hu..." rồi thỉnh thoảng lại là một tiếng "A a a..."

Con la của Lưu Đại Xuyên cũng mệt mỏi, bắt đầu kéo xe trong yên lặng.

Tô Dĩnh thấy tình hình có vẻ ổn, nhanh chân bước đến gần nơi mẹ ngồi.

Tô Dĩnh làm mặt mếu: "Mẹ ơi..."

Ôi trời, cô đã đi gần nửa tiếng, chân đã mỏi, thức ăn trưa ở tiệm cơm Quốc Doanh cũng sắp tiêu hóa hết, thật tiếc!

Lưu Lan Hương lườm Tô Dĩnh: "Con còn biết gọi mẹ! Khi tiêu tiền sao không nghĩ đến mẹ?"

Tô Dĩnh nghĩ rằng giọng mẹ đã nhỏ hơn, chắc không đánh được nữa.

Cô dũng cảm leo lên xe la, ngồi sát mẹ, không biết xấu hổ nũng nịu: "Mẹ ơi..."

Tô Dụ: "..."

Chị thật dũng cảm!

Cuối cùng Lưu Lan Hương cũng đ.ấ.m vào lưng Tô Dĩnh mấy cái: "Con chỉ biết gọi mẹ, mẹ sắp bị con làm tức c.h.ế.t rồi!"

Tô Dĩnh l.i.ế.m môi.

Ôi, mẹ đ.ấ.m cũng không đau lắm!

Tô Dĩnh bắt đầu giải thích: "Mẹ, mẹ không thể chỉ nhìn vào tổng số tiền, phải xem tiền tiêu vào đâu. Mẹ vừa vào đã khóc, không cho con giải thích, mẹ khóc thật không đáng, chuyện chưa rõ đã khóc, có gì đáng khóc đâu, tiền không phải lãng phí đâu, giống như táo đỏ trưa nay, tiêu tiền rất đáng mà!"

Tai Lưu Đại Xuyên lại dựng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-138.html.]

Có nhắc đến táo đỏ?!

Lưu Lan Hương vừa rồi còn tức muốn ngất đi nhưng giờ đã khóc xong, tiền đã tiêu, Cung Tiêu Xã trên huyện cũng sắp đóng cửa, chắc chắn hôm nay không kịp trả hàng, Lưu Lan Hương định nghe con gái giải thích.

Con gái lớn nhà bà gan lớn, tính tình cũng bướng nhưng chưa bao giờ làm việc thiệt thòi.

Lưu Lan Hương lại lườm Tô Dĩnh nhưng giọng đã mềm đi, dù sao thì ngày xưa quan huyện muốn c.h.é.m người cũng còn có thời gian xét xử, bà phải làm rõ sự việc.

Vì vậy Lưu Lan Hương giận dỗi hỏi: "Thế con nói, tiền đã tiêu vào đâu?"

Tô Dĩnh thấy cơ hội đến, bắt đầu giải thích: "Mẹ, chuyện là thế này, hôm nay ở Cung Tiêu Xã huyện, chúng ta tiêu gần 250 đồng, trong đó mua lương thực, dầu, thịt, đường hết 91 đồng, số còn lại hơn 100 đồng là mua hai món."

Lưu Lan Hương nhìn Tô Dĩnh: "Hai món gì?"

Tô Dĩnh hăng hái diễn thuyết: "Một món là kem tuyết Đại Hữu Nghị mua riêng cho mẹ, đây là loại kem cao cấp nhất hiện nay! Con mua cho mẹ hai lọ lớn, mỗi lọ 78 đồng! Mẹ thấy không, tấm lòng của con, con luôn nghĩ đến mẹ! Không có món nào đắt hơn món này đâu!"

Nhưng mỗi ngày con với em cũng dùng ít ít nhưng chuyện này không cần nói, không có lợi cho tâm lý mẹ.

Lưu Lan Hương nghe vậy, cơn giận trong lòng tan biến một nửa, thật là, hóa ra món đắt nhất là mua cho bà. Ôi, đứa con này, sao không nói rõ từ đầu khiến bà lo lắng mãi.

Nhưng không đúng, dù là mua cho bà cũng đắt quá! 78 đồng! Cả 78 đồng!

Tô Dĩnh nhìn thấy mẹ có biểu cảm "sắp đau tim", biết mẹ đang tiếc tiền.

Tô Dĩnh trấn an mẹ: "Mẹ, mẹ không nên nghĩ vậy, nếu chỉ nghĩ đến giá cả thì dùng đồ còn gì vui? Mẹ nên nghĩ rằng hai lọ kem tuyết này đắt nhưng lượng lớn! Con mua loại lớn nhất, dùng tiết kiệm có thể dùng cả năm! Trong năm đó, mặt mẹ sẽ mịn màng, không có nếp nhăn, mùa đông gió lạnh cũng không làm khô mặt, quá xứng đáng! Mẹ đã sinh bốn đứa con, dùng kem tuyết có gì sai? Mẹ dùng thử một lần, nếu không tốt thì lần sau không mua nữa!"

Lúc này kem tuyết Đại Hữu Nghị thật sự tốt, dù không chống lão hóa nhưng dưỡng ẩm rất tốt, chất kem đặc nhưng dễ thoa đều, thấm nhanh, không nhờn, không có chất phụ gia, ngoài giá đắt không có khuyết điểm nào!

Tô Dĩnh thấy mẹ có vẻ đồng ý bèn đẩy nhẹ em trai Tô Dụ: "Xem như tiền của em, em mua kem tuyết cho mẹ, mẹ không thấy tiếc tiền nữa!"

Loading...