Nhân viên bán hàng B bổ sung: " ! Buổi trưa cô dì họ của bạn gái ngang qua bệnh viện huyện, bà xem náo nhiệt! Nghe đàn ông còn vợ con! Trời ơi, đúng là ăn tạp mà!"
Nhân viên bán hàng C tin nổi: "Không thể nào? Đã vợ con còn thể tìm thêm một ông nữa? Thật đó! tin..."
Không chỉ các nhân viên bán hàng tâm trạng bán hàng mà mấy khách hàng trong cửa hàng cũng tâm trạng mua hàng, tất cả đều vểnh tai lắng !
Quả là chuyện hiếm nghìn năm!
Dù bây giờ đang đề xướng hôn nhân tự do nhưng thế cũng tự do quá nhỉ? Chưa từng thấy bao giờ!
Vừa bước , Lưu Lan Hương: "..."
Tô Dụ: "..."
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh quét mắt một vòng xem xét các hàng hóa trong các quầy, thấy biểu cảm thôi của Lưu Lan Hương, cô nảy một ý nghĩ dễ ăn đòn.
dù dễ ăn đòn đến , món ngon thể mua.
Tô Dĩnh lớn: "Không , là hai đàn ông yêu mà là hai đàn ông đánh , buổi trưa chúng cũng ở bệnh viện huyện, thấy từ đầu đến cuối!"
Tất cả nhân viên bán hàng trong cửa hàng: "... !!!"
Mấy khách hàng trong cửa hàng: "... !!!"
Mọi lập tức vây quanh con Lưu Lan Hương: "Nhanh, nhanh, kể ! Rốt cuộc là thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-133.html.]
Tô Dĩnh khuyến khích Lưu Lan Hương: "Mẹ, kể cho các chị , con với em trai chọn đồ , lát nữa gọi ."
Lời ngọt ngào của Tô Dĩnh một nữa đánh trúng tim các nhân viên bán hàng khiến họ vui mừng ngớt.
Nhân viên bán hàng A là thâm niên nhất, cô vỗ tay : "Hay lắm! Tiểu Vương, Tiểu Vương, dẫn cô bé và em trai của cô bé chọn đồ , lát nữa kể cho phần tiếp theo!"
Tính cách của Lưu Lan Hương chỉ là nhút nhát thôi, nhưng là tinh thần tám chuyện. Bây giờ con gái lớn khuyến khích, xung quanh các nhân viên bán hàng và khách hàng nhiệt tình, cộng thêm lúc môi bà vẫn còn bóng dầu, tóm Lưu Lan Hương đang trong trạng thái tự tin cao độ, bà do dự bao lâu bắt đầu "bla bla" với các nhân viên bán hàng và khách hàng trong phòng.
Nhân viên bán hàng Tiểu Vương chính là trai trẻ phục vụ mấy khách hàng , ít kinh nghiệm, nhẹ ai , tức mà dám .
Tiểu Vương đành rời khỏi tuyến đầu ăn dưa, đến gọi Tô Dĩnh và Tô Dụ: "Đi thôi, dẫn các em chọn đồ."
Tô Dĩnh bên ngoài thần thái bình thản nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết.
Tô Dụ mím môi, lạch bạch lạch bạch chạy theo chị đến quầy kính sáng loáng.
Chị nghịch ngợm !
Các quầy kính ở đây nhân viên lau sạch sẽ, một dấu tay nào, Tô Dụ thấy lạ.
Lần ở đại đội ăn dưa, Tô Dụ thấy một loại kính chút xanh như thế , ban đầu còn tưởng là lưu ly gì đó, lúc đó còn nghĩ kỹ thuật chế tạo lưu ly hậu thế thật giỏi, thể trong suốt như , đó mới , hóa thứ gọi là kính chứ đồ trang trí lưu ly thời của .
Những thứ trong quầy kính đều tương đối đắt, như đồng hồ, radio, đèn pin hoặc là các loại bánh kẹo tinh xảo giá tương đối cao khiến Tô Dĩnh động lòng.
Chỉ là cái đồng hồ Thượng Hải mà cô thấy cổ tay của nhân viên phục vụ tiệm cơm Quốc Doanh hôm nay giá 120 đồng ! Đó là tính đến chi phí mua vé đồng hồ ở chợ đen.
Haizz, mua nổi.
Tô Dĩnh ngẩng đầu giá gỗ tường, giá bày chủ yếu là các loại đĩa, bát, nồi chảo, các thứ sợ bụi.