Cung Tiêu Xã thu trứng không phải loại nào cũng 6 xu, tùy kích cỡ, 6 xu là giá cao nhất, gà nhà Tô lão tam đẻ trứng tốt là nhờ Lưu Lan Hương chăm sóc nhiều năm, khuyến khích mấy đứa con bắt sâu cho gà.
Lúc này Vương Đại Lực nhai trứng, định kể tiếp chuyện Trần Đại Cương rơi từ lầu, đúng, Trần Đại Cương không tự nhảy, cũng không phải bị Hồ lão ngũ đẩy mà là đánh nhau, vô ý ngã từ tầng hai xuống.
Vương Đại Lực vừa cảm thấy phục hồi chút ít, được người dân quan tâm yêu thương thật ấm áp thì Tô Dĩnh lại nói.
Tô Dĩnh nhìn rất chân thành: "Chú Đại Lực, chú đừng vội, ăn từ từ, không sao, khi nào trả lại cho nhà cháu quả trứng 4 xu cũng được, có gì đâu, chỉ 2 xu mà, chú kể tiếp đi, sau đó thế nào? Sao chú lại lên đây?"
Lưu Lan Hương: "..."
Chi phí ăn dưa từ 6 xu thành 2 xu, bà cảm thấy... cũng được đấy!
Tô Dụ: "..."
Phụt... ha ha ha!
Vương Đại Lực: "..."
Trứng trong miệng không nuốt được, nhả ra cũng không, đã nhai rồi, sao mà ghép lại được!
Hu hu, tình cảm của người dân cũng phải trả lại...
Đại đội trưởng Vương Đại Lực đành nhét nửa quả trứng còn lại vào miệng, nhai mạnh, gà nhà Tô lão tam đẻ trứng ngon thật.
Ăn xong, Vương Đại Lực nói: "Đúng lúc gặp mấy người, giúp truyền đạt cho mọi người, hàng xóm láng giềng có gì không nói rõ ra được? Sao phải đánh nhau, đánh nhau có giải quyết được vấn đề gì đâu? Đánh đến bệnh viện huyện không phải tốn tiền sao? Quan trọng là mất mặt! Mất mặt quá! Bây giờ cả bệnh viện huyện, ai không biết thôn Thanh Sơn chúng ta nổi tiếng rồi, bây giờ người ta nói dân thôn Thanh Sơn nóng tính quá, làm hỏng danh tiếng đại đội Thanh Sơn! Blah blah..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-129.html.]
Lưu Lan Hương gật đầu nghiêm túc: Ừ ừ ừ!
Tô Dĩnh chăm chú nghe: Đúng đúng đúng!
Tô Dụ lo lắng: Nhưng làm ơn kể chuyện đi!
Sau khi nói vòng vo mười lăm phút, cuối cùng đại đội trưởng Vương Đại Lực cũng vào trọng tâm: "Trần Đại Cương không sao, ban đầu nằm không động đậy là vì tưởng mình c.h.ế.t rồi, thực ra không bị gì nhưng Trần Đại Cương rơi trúng người khác, làm gãy chân một người nhà bệnh nhân đang hút thuốc dưới cửa sổ, cảnh sát và bệnh viện điều tra, phát hiện cửa sổ tầng hai cũng có vấn đề, cũ quá không sửa nên không bắt Trần Đại Cương bồi thường phí y tế cho người bị gãy chân, nhưng bệnh viện không chịu được việc họ gây chuyện mãi, muốn Trần Đại Cương về nhà dưỡng thương, nhưng bà Trần và ông Trần không yên tâm, nói rơi từ tầng hai xuống sao không bị gì được, nhà họ chỉ có một đứa con, không thể có chuyện gì được nên gây khó dễ cho cảnh sát và bảo vệ bệnh viện, cuối cùng bệnh viện đồng ý miễn phí y tế cho Trần Đại Cương, để anh ta nằm viện quan sát hai ngày, nhưng điều kiện là hai ngày sau nếu không sao thì tự về nhà dưỡng thương..."
Vương Đại Lực vẫn nhớ ánh mắt của trưởng phòng bảo vệ bệnh viện khi nhìn anh ta, như nhìn thần thánh vậy!
Chắc người ta làm bao năm cũng chưa gặp trường hợp nào để bệnh viện phải phá tài tránh tai họa...
Lưu Lan Hương: "..."
Không ngờ cuối cùng lại có diễn biến thần kỳ thế này!
Tô Dụ: "..."
Người đời sau đúng là biết chơi!
Tô Dĩnh: "..."
Hóa ra Trần Đại Cương không sao, lại còn được bồi thường tiền thuốc bó bột ngón tay... và tiền viện phí mấy ngày nay?
Tô Dĩnh thở dài, bắt đầu dạy em trai: "Em à, sau này phải tránh xa Trần Đại Cương, biết không? Người này có chút tà khí, rất giỏi gây chuyện nhưng cuối cùng người gặp rắc rối lại là người khác! Em thấy đấy, chú ta rơi từ tầng hai xuống còn lấy được tiền của bệnh viện huyện, bản thân thì không sao nhưng người bị gãy chân lại là người hút thuốc! Cho nên chúng ta có thể xem chú ta gây chuyện, nhưng phải nhớ tránh xa chú ta ra nhé!"
Tô Dụ suy nghĩ, thấy chị nói rất có lý bèn gật đầu mạnh: "Vâng! Tránh xa!"