Lưu Lan Hương ôm lấy ngực, ngón tay run rẩy như sắp ngất: "Đắt... đắt quá rồi..."
Tô Dĩnh mặt mày rầu rĩ trả lời: "Ừm... đúng là đắt thật."
Lưu Lan Hương muốn khóc, thực sự muốn khóc.
Sao, sao lại bán đắt thế này hu hu...
Tô Dĩnh không nản chí: "Mẹ, cái này thực sự rất... rất quan trọng, nhưng mẹ cũng biết, qua cơ hội này rồi sẽ không có lần sau, mẹ nhìn cả nhà chúng ta, có ai là không yếu đâu, chưa kể bác sĩ vừa nói em trai thiếu dinh dưỡng, cần bồi bổ cẩn thận, nếu không sau này có thể thành ngốc thật đấy. Còn mẹ nữa, cứ đến mùa đông là đau lưng đau chân, cơ thể không có sức sống, không bồi bổ sao được? 15 đồng tuy nhiều nhưng mỗi ngày một người ăn một quả, cả năm cũng chỉ tốn vài đồng, có thể coi là không đáng kể nhưng sức khỏe tốt hơn, không phải đi trạm y tế thường xuyên, cũng không phải đến bệnh viện huyện khám bệnh, mua thuốc, phẫu thuật, mẹ xem thế là tiết kiệm được bao nhiêu tiền, có khi chúng ta còn có lãi nữa đó!"
Tô Dĩnh liên tục thuyết phục, Tô Dụ thì nhìn chằm chằm vào rổ táo đỏ của bà già, miệng há hốc.
Tô Dụ kéo áo mẹ, chỉ vào rổ của bà già kia rồi nói: "Mua!"
Lưu Lan Hương: "..."
Bà muốn khóc lắm rồi...
Sao cuộc sống lại tốn kém thế này...
Cuối cùng không còn cách nào khác, làm mẹ làm sao mà thắng được con cái, Lưu Lan Hương như cắt thịt, bỏ tiền ra mua táo đỏ.
Tô Dĩnh lấy vài quả táo đỏ cho vào túi áo của em trai, sau đó kéo tay mẹ Lưu Lan Hương vừa đi vừa an ủi: "Mẹ thấy không, bà đó cũng tốt đấy, còn để lại cả cái rổ cho chúng ta, đỡ phải chuyển tay nữa, đỡ bao nhiêu việc..."
Lưu Lan Hương cảm thấy đầu óc mình như ù đi: "Nếu mẹ trả lại cái rổ cho bà ta thì bà ta có trả lại mẹ hai xu không?"
Hu hu sao số bà lại khổ thế này...
Bà đã nói là không muốn đi mà, đi rồi thì phải tiêu tiền!
Trời ơi, sao trời không mưa vàng xuống đi?
Bà còn chưa thấy một hạt gạo nào mà đã tiêu 15 đồng lớn rồi hu hu...
"A a a... sao số tôi khổ thế này... trời ơi... sao tôi lại đen đủi thế này, ôi trời, a a a... hu hu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-127.html.]
Một tiếng khóc đau thương vang lên.
Lưu Lan Hương nhất thời không buồn nữa, bà nghĩ ai đang kêu lên tâm sự của bà vậy?
Nhưng không đúng, sao nghe như tiếng của một ông lão già nua thế?
Lúc này Tô Dĩnh khều mẹ Lưu Lan Hương: "Mẹ, mẹ, mẹ nhìn kia xem? Có phải là đại đội trưởng thôn mình Vương Đại Lực không?"
Thì ra ngay trong ngõ nhỏ bên cạnh, nơi mấy mẹ con vừa đổi táo đỏ, đang có đại đội trưởng thôn Thanh Sơn, Vương Đại Lực ngồi dựa tường với vẻ mặt khổ sở.
Vương Đại Lực trong lòng đau khổ, anh ta không muốn làm nữa, thật sự không muốn làm nữa...
Cái đại đội trưởng c.h.ế.t tiệt này...
Mới có mấy ngày mà anh ta đã vào đồn công an giải thích tình hình hai lần, đến phòng bảo vệ bệnh viện xin lỗi năm lần...
Mất mặt đến tận huyện rồi!
Đồ ngốc Hồ lão ngũ, đồ ngốc Trần Đại Cương... đồ ngốc Hồ bà tử, đồ ngốc Trần bà tử...
Không chịu nổi nữa rồi, đầu óc như muốn nổ tung...
Sao anh ta lại khổ thế này!!!
Lưu Lan Hương nhìn theo tay con gái vào ngõ, ôi trời ơi! Đúng là đại đội trưởng thôn Thanh Sơn, Vương Đại Lực!
Vương Đại Lực thật ra đã tự nhốt mình ở đây một lúc lâu, vì anh ta thật sự không biết đi đâu.
Ban đầu dù có khóc, Vương Đại Lực cũng chỉ dám khóc nhỏ, vì dù sao đại đội trưởng cũng cần giữ thể diện nên khi Tô Dĩnh giao dịch táo đỏ ở ngõ bên cạnh, không ai nghe thấy tiếng gì lạ.
Nhưng Vương Đại Lực không ngờ chuyện này càng nghĩ càng thấy mình xui xẻo tám đời!
Vì đây không phải thôn Thanh Sơn, cũng không có ai quen biết, không ảnh hưởng đến hình ảnh đại đội trưởng của mình, Vương Đại Lực quyết định buông thả một lần, dù sao người đàn ông cũng cần giải tỏa.
Nhưng lại bị Tô Dĩnh nhìn thấy.