Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:14:40
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

La là động vật thông minh và có tình cảm, nghe chủ nhân nói thích ngựa hơn bèn tức giận, xì một cái vào mặt Lưu Đại Xuyên.

May mà Tô Dĩnh và Tô Dụ ngồi phía sau, nghe thấy là tránh xa, không thì đã nôn rồi...

Nhưng Lưu Đại Xuyên không tránh được, bị xì đầy mặt.

Lưu Đại Xuyên: "..."

Nghi ngờ hai đứa này khắc mình.

Nhưng chưa hết, la bắt đầu ị.

La có thể vừa đi vừa ị, Lưu Đại Xuyên thấy m.ô.n.g con la liên tục thả phân tròn xuống, rơi sát chân mình.

Lưu Đại Xuyên: "..."

Anh ta nghiêm túc nghi ngờ con la của nhà mình cố ý.

Con la này là do Lưu Đại Xuyên nuôi từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm, Lưu Đại Xuyên đưa tay vỗ vỗ m.ô.n.g con la, vỗ về nó: "Được rồi, được rồi, không cần ngựa nữa, chỉ cần mày thôi, được chưa."

Con la kêu lên một tiếng "hớ", vẫy đuôi một cái, sau đó thật sự không kéo nữa.

Cảnh tượng này thật kỳ diệu khiến Tiểu Tô Dụ nhìn mà ngây người, không ngờ thứ này lại có thể điều khiển được cả phân!

Thật... thật lợi hại!

Nhưng trong lòng Tô Dĩnh lại cảm thấy thật đáng tiếc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-121.html.]

Những cục phân la này đều là phân bón tốt mà!

Ba người một la cứ như vậy cười đùa mà vào đến huyện thành, vì không phải nơi nào cũng có thể đi xe la nên Lưu Đại Xuyên hỏi Tô Dĩnh: "Cháu muốn đến đâu trước, nếu đến bệnh viện huyện trước thì xuống đây, nếu đến Cung Tiêu Xã trước thì chú sẽ đưa thêm một đoạn, nhưng chỉ có thể đưa thêm một đoạn nhỏ thôi, sau đó chú phải đưa la và xe đến nơi khác đậu rồi."

Tô Dĩnh và Lưu Lan Hương đã bàn bạc, dù sao cũng phải đến bệnh viện huyện một chuyến để không bị nói ra nói vào, mặc dù việc khám bệnh cho Tô Dụ chỉ là cái cớ.

Tô Dĩnh ngẩng đầu nhìn mặt trời, ước chừng khoảng chưa đến 10 giờ, quyết định đi bệnh viện trước, sau đó trưa ăn cơm xong lại đến Cung Tiêu Xã cũng không muộn, không thì lại phải mang theo một đống đồ thì bất tiện.

Tô Dĩnh nói: "Chúng tôi xuống đây, tối gặp lại anh ở đâu?"

Lưu Đại Xuyên nghĩ một chút: "Ở Cung Tiêu Xã phía trước nhé, vừa hay mấy người mua đồ xong không phải mang theo nữa, muộn nhất đến 5 giờ được không? Trễ hơn thì phải đi đường đêm, không an toàn."

Hai bên thỏa thuận xong, Tô Dĩnh đánh thức Lưu Lan Hương rồi chia tay ở đây.

Hôm nay là thứ Hai, công nhân trong huyện cũng đi làm nên trên đường không nhiều người, Lưu Lan Hương cũng không còn rụt rè nữa, dám nhìn đông ngó tây.

Bà không thường đến huyện thành, thực ra ngay cả xã cũng không thường đến, chủ yếu là ra ngoài phải tốn tiền, còn làm chậm trễ việc kiếm công điểm, nhưng nói không tò mò thì là giả, ai mà không muốn thấy sự phồn hoa của nơi lớn, mặc dù đây chỉ là một huyện nhỏ ở vùng xa xôi nhưng đối với Lưu Lan Hương đã là nơi rất phồn hoa rồi.

Tô Dĩnh nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ Lưu Lan Hương và em trai Tô Dụ, cố gắng giả vờ như không quen thuộc lắm mà đi đến bệnh viện huyện, may mà vừa rồi Lưu Đại Xuyên đã chỉ đường, sự chú ý của Lưu Lan Hương lại bị những con đường sạch sẽ và những tòa nhà ở xa thu hút nên hành động của Tô Dĩnh không bị lộ.

Chỗ Lưu Đại Xuyên đậu xe la vừa rồi cách bệnh viện huyện khá gần, chỉ cách vài con phố, ba mẹ con nhanh chóng đến bệnh viện huyện.

Bệnh viện huyện đông người hơn một chút, bệnh nhân, người nhà, bác sĩ, đủ loại người, Lưu Lan Hương lại trở về trạng thái nhút nhát.

Bà không biết làm sao để khám bệnh trong bệnh viện nhưng cũng không dám tự tiện vào tòa nhà ba tầng của bệnh viện, chỉ có thể kéo tay con gái lớn và con trai nhỏ đứng ở cổng bệnh viện, quan sát cách người khác khám bệnh.

Nhưng dù là đăng ký hay lấy thuốc đều phải vào trong tòa nhà nhỏ của bệnh viện, Lưu Lan Hương đứng ngẩn người ở cổng thì có thể thấy được gì chứ.

Loading...