Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:14:36
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Lưu Đại Xuyên gật đầu, Tô Dĩnh lên xe la: "Được, anh lái xe về phía Đông, mẹ tôi đang đợi ở đó. À, bình thường anh chở người lên huyện giá bao nhiêu?"

Lưu Đại Xuyên cũng ngồi trước xe, bắt đầu quất nhẹ vào m.ô.n.g con la: "Tùy theo số người và hàng hóa, như hôm nay về còn chở hàng, từ 5 hào đến 1 đồng."

Tô Dĩnh nói: "Lát nữa nếu mẹ tôi hỏi, anh bảo tôi trả anh 5 hào, mẹ tôi không hỏi thì thôi."

Lưu Đại Xuyên: "..."

Vậy là cháu đã bán hai lần nhẫn mà vẫn giấu mẹ?

Nhưng làm nghề này không hỏi nhiều, Lưu Đại Xuyên chỉ đáp: "Được."

Khi xe la đến phía Đông cánh đồng ngô đã hơn 7 giờ một chút, Lưu Lan Hương đã sốt ruột chờ, tay dắt con út, không dám đi về phía Tây.

Thấy con gái ngồi yên trên xe la, Lưu Lan Hương mới yên tâm.

Tô Dĩnh giới thiệu: "Mẹ, đây là Lưu Đại Xuyên, trước chúng con từng giúp đỡ nhau, đây là lần thứ hai gặp, nhà chú ấy ở ngay kia, mẹ lên xe nghỉ ngơi đi, chúng ta đi huyện ngay."

Lưu Đại Xuyên: "..."

Lưu Đại Xuyên, chú, cảm ơn.

Lưu Lan Hương: "..."

Giúp đỡ nhau? Con nói thẳng là gặp ở chợ đen đi!

Lưu Lan Hương lườm Tô Dĩnh một cái rồi lịch sự cười với Lưu Đại Xuyên.

Lưu Đại Xuyên cao to nhưng không dữ tợn, trông có vẻ thật thà, dù cái nốt ruồi đen to trên cằm phải với sợi lông cũng khá rõ nhưng trông thật thà.

Nghe nói nhà anh ta ở gần đây, Lưu Lan Hương cảm thấy yên tâm hơn, bà đặt Tô Dụ lên xe rồi tự mình lên xe với chiếc gùi.

Lưu Đại Xuyên không ngờ mẹ của cô bé lại trẻ như vậy, cảm thấy ngại ngùng.

Anh ta quay đầu xe, nhẹ nhàng quất roi, miệng kêu: "Hây!"

Con la nhà Lưu Đại Xuyên đã được cho ăn no sáng nay, chạy rất vững và nhanh làm Lưu Lan Hương buồn ngủ.

Lưu Lan Hương lấy trứng và bánh ra, nói với Tô Dĩnh: "Hai con ăn trước đi, mẹ buồn ngủ quá, ngủ một lát, đến nơi gọi mẹ dậy."

Tô Dĩnh gật đầu: "Được, mẹ ngủ đi, tối con ngủ mấy tiếng rồi, giờ không buồn ngủ."

Khi Tô Dĩnh và Tô Dụ ăn xong trứng và bánh ngô, Lưu Lan Hương đã ngủ say.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-120.html.]

Thực ra Tô Dĩnh cũng hơi buồn ngủ, ngáp liên tục, cô thấy Tô Dụ đang rất tỉnh, chăm chú nhìn m.ô.n.g con la bèn nói chuyện với em để tỉnh táo.

Tô Dĩnh hỏi Tô Dụ: "Em nhìn gì đấy?"

Tô Dụ nhìn chị, tay chỉ vào m.ô.n.g con la: "Ngựa!"

Tô Dĩnh lắc đầu: "Không phải ngựa, là la."

Tô Dụ hỏi: "La là gì?"

Thái tử điện hạ chỉ biết ngựa cao lớn, chưa từng thấy la, chỉ nghe nói về lừa.

Tô Dĩnh nghĩ một lúc rồi nói: "La là họ hàng của ngựa và lừa nhưng không sinh con được, giống như thái giám trong cung ấy."

Nhắc đến thái giám trong cung, Tô Dụ hiểu ngay, gật đầu lia lịa, tay chỉ vào m.ô.n.g con la: "Công công!"

Tô Dĩnh nói: "Đúng, là công công."

Tô Dĩnh nghĩ một lúc rồi nói nhỏ vào tai em: "Cũng gọi là 'nhị ngải tử', nhưng tên này không hay, nếu ai gọi người nhà mình là 'nhị ngải tử', em về báo chị, chị đánh người đó."

Tô Dụ chưa nghe từ này nhưng nhớ ngay, 'ngải' là cắt bỏ, nói thái giám là 'nhị ngải tử' thật hình tượng, ha ha ha, thật thú vị!

Tô Dụ lại gật đầu, chỉ vào m.ô.n.g con la: "Nhị ngải tử! Đánh nó!"

Giọng nhỏ nhưng vang rất rõ.

Nhưng Lưu Đại Xuyên ngồi phía trước cùng con la: "..."

Không chịu nổi nữa rồi.

Lưu Đại Xuyên quyết định giải thích: "Khụ... La tuy không sinh con được nhưng chịu tải tốt hơn lừa, bền hơn ngựa, ít bệnh, dễ nuôi, tính hiền, thông minh, sống lâu hơn cha mẹ nó, thực ra rất tốt."

Tô Dụ vừa thấy có lý, nghĩ la cũng không tệ thì nghe chị mình nói: "Vậy cho anh một con la, một con lừa và một con ngựa, anh chọn con nào?"

Lưu Đại Xuyên: "..."

Dù không muốn nhưng Lưu Đại Xuyên là người thật thà.

Lưu Đại Xuyên nói: "Ngựa."

Tô Dĩnh nháy mắt với em trai: Thấy chưa?

Tô Dụ nháy lại: Thấy rồi thấy rồi!

Loading...