Mấy năm Tô Mậu quần áo mới, mặc đồ của chị. Dù rõ là đồ con gái nhưng ai cũng quần áo mới! Chưa ai mặc qua!
Mắt Tô Thành sáng rực, chăm chăm miệng .
Anh cũng sẽ chứ? Anh bao giờ quần áo mới!
Tô Thành là con thứ ba, và Tô Dụ đều mặc đồ cũ của Tô Dĩnh và Tô Mậu nhưng thực Tô Thành là thảm nhất, thảm nhất là em út, mặc đồ cũ của ba chị mới tới lượt.
Như Tô Dụ giờ chỉ một cái quần bông nhưng Tô Thành hai cái.
Lưu Lan Hương : "Không thật giả gì cả, bao giờ lừa các con , chị con mang về nhiều vải vụn, sẽ chọn màu tương tự, may thành áo cho các con."
Lưu Lan Hương ở nhà cắt vải, may đế giày, giấu hai đứa nhỏ nhưng chúng hứng thú nên hỏi.
Lưu Lan Hương thêm: "Các con ngoài, ? Ai thì quần áo mới ."
Chị cả thì kín miệng, chỉ là dạo dám lớn hơn , vấn đề gì khác.
Em út thì sõi, lo.
Tô Mậu và Tô Thành thì vụng về, Lưu Lan Hương yên tâm, nhắc nhiều.
Tô Mậu hứa: "Mẹ yên tâm, con sẽ , chuyện gì của nhà con cũng , con sẽ giám sát em và chịu sự giám sát của chị cả!"
Tô Mậu sửa lời, Tô Dĩnh mới thu ánh mắt nghiêm khắc.
Hừm, còn dám giám sát chị ? Chị cần em giám sát !
Tô Thành cũng ôm bát đảm bảo: "Mẹ, con cũng , một chữ cũng !"
Lưu Lan Hương : "Các con thế là ."
Cả nhà ăn tối xong, trời tối đen, cùng dọn dẹp, Lưu Lan Hương chuẩn quần áo đổi cho hai con trai, còn Tô Dĩnh chuẩn lương thực cho hai em.
Thời thể quần áo hàng ngày, ban ngày mồ hôi, mười ngày nửa tháng một là đủ, đến mùa đông còn ít hơn. Lưu Lan Hương chuẩn quần áo đổi để phòng khi hai đứa chơi bẩn ướt.
Quần áo xong, Tô Dĩnh chuẩn lương thực và đồ ăn vặt, gói trong giấy đựng đường hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-116.html.]
Tô Dĩnh : "Chị chuẩn 10 cục đường, hai đứa chia ăn với Lư Đản, hai bát ngô, đưa cho nhị đại nương."
Tô Mậu và Tô Thành gật đầu lưu luyến, dù ngủ với Lư Đản cũng vui nhưng vẫn thích ngủ ở nhà hơn.
Tô Dĩnh đeo gói đồ lên lưng: "Đi thôi, chị đưa hai đứa , còn chuẩn lương thực cho ngày mai nữa."
Tô Dĩnh xong, lén : "Mẹ, chúng con đây?"
Lưu Lan Hương còn giận, chị cả dạo quá nghịch, luôn bà lo lắng, quyết định giận đến sáng mai!
Lưu Lan Hương cố tình lạnh nhạt đáp chứ : "Ừ."
Tô Dĩnh bĩu môi, chậc chậc, giận thật ?
Không , dễ dỗ!
Tô Dĩnh đưa Tô Mậu và Tô Thành đến nhà nhị bá.
Tô Dĩnh gõ cửa: "Nhị bá! Nhị bá!"
Không gọi Tô nhị bá, mở cửa quả nhiên Tô nhị bá mà là họ Tô Mưu.
Tô Mưu mở cửa hỏi: "Gì thế?"
Tô Dĩnh : "Đưa hai em đến." Rồi nhét gói đồ tay Tô Mưu.
Tô Mưu: "... ?"
Tô Dĩnh sang Tô Mậu và Tô Thành: "Vào , tối nghịch, ngủ sớm, mai chị mang đồ ngon về."
Tô Mậu vỗ ngực: "Chị yên tâm!"
Tô Thành: "Không nghịch, lát nữa ngủ!"
Tô Dĩnh gật đầu, với Tô Mưu: "Tối mai em đón hai đứa, trong gói quần áo và hai bát ngô, là khẩu phần của chúng, đưa cho nhị đại nương, nếu bữa tối em về kịp thì để chúng ăn ở nhà , thế nhé, em về đây."
Tô Dĩnh dặn xong là chạy về.
Ôi, nửa đêm 3 giờ ngoài, ít nhất 2 giờ 30 dậy, cô nhanh về ngủ thôi.