Tô Dĩnh dán sát vào tường như một con thạch sùng, áo bông màu xanh đậm bị dính đầy bụi tường nhưng cô không nghe được gì nhiều.
Cô sốt ruột đến mức bứt rứt nhưng không thể tiến thêm, nếu không chắc chắn sẽ bị họ phát hiện.
Để có thể nghe thêm chút nữa, cô bước lên một tảng đá lớn trước cửa nhà ai đó thường dùng để ngồi trò chuyện. Nhưng một lúc sau, cô mất thăng bằng, suýt ngã.
Nhưng tiếng động nhẹ đó đã làm Điền Lập nghe thấy.
Điền Lập nhìn chằm chằm vào đầu ngõ: "Ai đó?"
Trương Hiểu Quyên lập tức vùi đầu vào n.g.ự.c Điền Lập, giả vờ như chim non nép vào người anh ta, che giấu khuôn mặt mình.
Một lúc sau, Điền Lập nói: "Không nhìn rõ."
Trương Hiểu Quyên nhân cơ hội nói: "Anh A Lập, hay chúng ta về đi, em sợ quá..."
Điền Lập ngay lập tức bảo vệ: "Đừng sợ, có anh ở đây, đi, chúng ta đến công xã mua sữa mạch nha cho em để em đỡ sợ!"
Trương Hiểu Quyên tỏ vẻ cảm động, giọng nói ngọt ngào: "Anh A Lập, anh tốt quá!"
Điền Lập cười: "Tất nhiên rồi, anh A Lập không tốt với em thì tốt với ai, ha ha..."
Hai người lại ôm nhau rồi mới rời khỏi con hẻm.
Tô Dĩnh vừa đặt chân xuống đã chạy vọt đi, suýt nữa bị họ bắt gặp!
Cô thật sợ hãi, với thân hình nhỏ bé này, đánh vài đứa trẻ thì được nhưng đối đầu với người lớn thì chắc chắn bị áp đảo. Nếu bị bắt, người ta có thể bán cô làm con dâu nuôi từ nhỏ cũng không ai biết đến!
Ôi, ăn dưa cũng không dễ dàng gì mà!
Cô chỉ nhìn thấy cảnh tượng mà không nghe được lời nào, thật không cam lòng!
Nhưng dù có không cam lòng, Tô Dĩnh cũng không thể quay lại, cô chạy thẳng về phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-110.html.]
Bên phía Trương Hiểu Quyên, không lâu sau cũng đến cửa công xã.
Hai người không nắm tay nhau nữa, nếu bị người ta thấy nắm tay ngoài đường sẽ bị gọi là lưu manh.
Nhà Điền Lập có điều kiện, cha anh ta là một quản lý nhỏ trong nhà máy. Tuy anh ta không phải con cả, không được cưng chiều nhưng mỗi tháng vẫn được cha trợ cấp, vì vậy Điền Lập luôn có tiền trong tay.
Hai người vào Cung Tiêu Xã, Điền Lập mua cho Trương Hiểu Quyên một thùng sữa mạch nha lớn, vốn định mua hai thùng nhưng Cung Tiêu Xã hết hàng.
Điền Lập hào phóng nói: "Còn muốn gì nữa, hôm nay anh mua hết cho em!"
Trương Hiểu Quyên cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh A Lập!"
Nụ cười làm Điền Lập thấy ngọt ngào trong lòng, cảm thấy tiền bỏ ra thật xứng đáng.
Khi hai người ra khỏi Cung Tiêu Xã, Trương Hiểu Quyên cầm một thùng sữa mạch nha, hai chai "Đại Hữu Nghị", một hộp "Vạn Tử Thiên Hồng" và hai gói bánh quy.
Hai người không ở cùng thôn nhưng Điền Lập vẫn đưa Trương Hiểu Quyên đến ngoài thôn Thanh Sơn.
Nhưng họ không biết rằng, Hồ lão lục ở đối diện Cung Tiêu Xã đã nhìn thấy hết.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đợi chút, anh họ của anh ta bị cắm sừng bao nhiêu lần rồi???
Hồ lão lục mới về từ nửa đêm hôm qua, sáng nay lại từ cổng thôn đi ra nên Trương Hiểu Quyên vẫn nghĩ rằng Hồ lão lục đang ở bệnh viện huyện, không biết rằng người này đã bỏ đại đội trưởng để về nhà ngủ, nếu biết hôm nay có xe la, cô ta sẽ không phải đi bộ 4 tiếng đến Cung Tiêu Xã gặp Điền Lập.
Cung Tiêu Xã và công xã gần nhau, tất cả xe la và xe lừa đều dừng dưới cây liễu lớn đối diện công xã, vì chỗ đó rộng rãi, có bóng râm, thuận tiện cho việc đỗ xe.
Trương Hiểu Quyên không phải người trong thôn, không phân biệt được xe la và xe lừa, nhìn chúng đều giống nhau. Lúc đó Hồ lão lục đang nằm sau xe la cào chân, vừa ngủ dậy trước giờ trưa.
Mọi chuyện đều tình cờ, đến góc độ Hồ lão lục nằm cũng vừa vặn, anh ta có thể liếc thấy mặt Trương Hiểu Quyên nhưng cô ta thì không thể nhận ra anh ta nếu không đến gần.
Tóm lại, một nhân chứng hoàn hảo cho người thứ ba lại xuất hiện.