Úy Chung quan tâm nữ nhi của hôn mê, dùng tay áo dài lau lau mồ hôi lạnh trán, đó chắp tay :
- Không thánh thượng đem tên hoạn quan kéo lên vương đình ***** nghiệm , đến tột cùng là gì?
Dưới quần của tên Mao Doãn Sinh cắt sạch sẽ, nhưng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Đoan Khánh đế ngờ tới, tại thời điểm mấu chốt, động tay chân với Mao Doãn Sinh trong thiên lao. Miệng vết thương vẫn mới còn lành, định biến ông cùng quần thần thành kẻ đần hết ?
Nghĩ đến cái , Đoan Khánh đế cuối cùng áp chế nổi thịnh nộ, quát to một tiếng:
- Úy Chung, ngươi là mắt mù ! Tên Mao Doãn Sinh rõ ràng là mới tịnh , là một thái giám rởm, cận phục thị bên Úy thị, còn thể chuyện gì! Nhìn nữ nhi ngươi giáo dưỡng , quả nhiên là dâm phụ vô sỉ!
lúc , Mao Doãn Sinh cố hết sức ngẩng lên đầu, hữu khí vô lực :
- Khởi bẩm thánh thượng, nô tài bởi vì khi trưởng thành mới tịnh cung, miệng vết thương khép như những khác... Trong thiên lao lạnh lẽo miệng vết thương vỡ , dẫn chuột tới gặm nuốt, nên mới ngừng chảy máu...
Nói xong lời cuối cùng, Mao Doãn Sinh nghẹn ngào thút thít, tựa hồ như hồi tưởng khoảnh khắc đáng sợ lúc đó.
Phụ trách giám thị cùng thị vệ áp giải *****̃ng phụ họa :
- Sự thực đúng như ! Hôm qua thấy phạm nhân trong thiên lao kêu to, chúng thần tiến kiểm tra thấy mấy con chuột đang cắn xé mặt ngoài vết thương. Chúng thần đuổi chuột , cho phạm nhân bôi kim sang dược, nhưng vết thương vẫn đổ máu.
Đoan Khánh đế Mao Doãn Sinh cùng thị vệ đều trăm miệng một lời vết thương là đêm qua chuột cắn, tức giận run rẩy lên lời.
Bọn triều đình dám lời hoang đường như , trong mắt nào coi Hoàng đế nữa, thực sự hận thể c.h.é.m đầu cả nhà .
Úy Chung trong lòng điểm tựa, có thể hành động giọt nước lọt thiến sạch Mao Doãn Sinh, tất nhiên là bản lĩnh của ngoại tôn Phượng Ly Ngô.
Trong lòng Thái tử an bài hết thảy, Úy Chung liền sức lực đối khánh với Đoan Khánh đế, gân cổ lên kêu oan, mời thánh thượng chớ tư oán che mắt, gây án oan, khiến trong thiên hạ thất vọng đau khổ.
Một đám lão thần nhao nhao quỳ rạp đất, xin thánh thượng minh xét thể hiểu lầm hoàng hậu, thái giám tiến điện bẩm báo Thái tử điện hạ tuần tra biên quan , đang tiến Lạc An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xin-dung-quan-lay-ta/chuong-255-thai-tu-xin-dung-quan-lay-ta.html.]
Đoan Khánh đế trong lòng hoàng hậu chỉ là cọp cái nanh vuốt, nhốt trong cung chỉ thể chờ chết, Úy Chung mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng cũng vươn tay tới hậu cung, thể vô thanh vô tức che giấu hoành hành như trong cung chỉ nghịch tử mà thôi.
Hiện tại sắp thành Lạc An, lửa giận tích tụ trong lòng càng tăng lên, chỉ lạnh một tiếng, :
- Hiện tại sự tình Hoàng hậu tra rõ ràng, Thái tử khó tránh sẽ hiềm nghi. Truyền lệnh xuống, để Thái tử đợi ở ngoài thành, chờ chuyện của Hoàng hậu điều tra rõ ràng mới thành.
Thái tử thái giám truyền khẩu dụ của Đoan Khánh đế, liền ở ngay cửa thành Lạc An hạ trại đơn giản, mỗi ngày đều ở bên trong chờ tin tức trong triều.
Sau khi Khương Tú Nhuận tới Lạc An, ngay cửa thành liền thấy một doanh trại giản dị ngay ngoài cổng thành.
Nàng xuống xe ngựa, thấy thị vệ Thái tử đang dùng túi nước súc miệng, bếp nấu chút cháo còn sót từ đêm qua.
Khương Tú Nhuận ngờ tới thái tử mấy ngày nay ẩm thực sơ sài như , liền vội tiến trong thỉnh an, cũng hỏi vì Thái tử tới biệt viện ở lân cận nghỉ ngơi?
Phượng Ly Ngô thản nhiên :
- Mẫu hậu trong cung oan thấu, nhi tử thể an nhàn biệt viện nghỉ ngơi?
Khương Tú Nhuận liếc mắt cửa thành cách đây xa, lúc mặt trời lên cao, qua đông đúc...
Nàng thầm nghĩ: Được đấy, Điện hạ ngài đây là khiến cho đám binh lính giữ cửa thành ngột ngạt!
Việc Hoàng đế ngay đại điện nhục nhã Hoàng hậu là việc nhỏ, chỉ mấy ngày , bộ vương hầu công khanh thành Lạc An đều tin.
Đoan Khánh đế trong cơn giận dữ cho phép thái tử thành, Phượng Ly Ngô dứt khoát lời đóng quân ngay ngoài cổng thành.
Mê Truyện Dịch
Biệt viện ngay phụ cận cũng , dựng trại bên đường, ăn uống tạm bợ vô cùng thê thảm.
Sự kiện đại điện hiểu cũng lan truyền nhanh chóng, liên quan tới chuyện hoàng đế uống say, cùng hoàng hậu mây mưa một , nhưng tận hứng xong liền phủi m.ô.n.g quên sạch.
Người đều cảm khái, thánh thượng vậy mà có thể hồ đồ như thế!