Khương Tú Nhuận thẳng tới thư phòng, phát hiện tuy phủ thái tử kiến trúc tinh xảo, sân viện quét tước sạch sẽ, thế nhưng khắp nơi chỗ nào cũng cảm giác trống trải lạnh lẽo.
Sau khi thư phòng, cảm giác đó biến mắt, khắp thư phòng, sách là sách.
Khương Tú Nhuận là ngưởi thích gọn gàng, sạch sẽ. Hiện tại tiến thư phòng, khắp nơi đều là sách, thật sự cho lòng buồn bực ngứa ngáy.
Thái tử cũng phản ứng gì, nên nàng chỉ thể chắp tay cúi đầu một bên.
Cái tên mặt lạnh Phượng Ly Ngô mắt mù , tựa như thấy nàng, hơn nửa buổi, mới khẽ gật đầu hiệu cho nàng xuống.
Nàng , nhưng sạp nghỉ đều là sách khiến cho nàng thấy khó chịu trong lòng!
Nhất thời nhịn , nàng liền thuận tay sắp gọn mấy quyển thư lục, tay nhanh nhẹn cuộn mấy cuốn tranh, đó xếp gọn ở một bên, đó mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoán hơn.
Sau khi thở dài nhẹ nhõm một , nàng liền nhấc vạt áo quỳ chiếu.
Phượng Ly Ngô chiếc bàn như đang đống sách vở chôn vùi bên trong, khuôn mặt vốn lạnh nhạt, chỉ tập trung quyển sách trong tay.
Tiểu công tử Ba quốc bỗng nhiên gọi phủ, tất nhiên sẽ thấp thỏm, vốn hạ quyết tâm dạy dỗ tiểu tử một phen, mài bớt nhuệ khí của tiểu tử , phơi tiểu tử một chút.
Thật ngờ, vị chất tử gan to bằng trời, lúc tiến thư phòng mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ thèm che giấu, cho xuống, còn dọn dẹp xong mới chịu , như thể ghét bỏ thư phòng của bản thái tử quá bừa bãi...
Mê Truyện Dịch
Nghĩ đến đây, sắc mặt Phượng Ly Ngô càng trầm xuống.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận chỉ là thích sự gọn gàng ngăn nắp, cũng kẻ hiểu . Sau khi Khương Tú Nhuận thu dọn sạch sẽ chiếu nghỉ, ngẩng đầu lên bàn, thấy sách vở ngổn ngang, trong lòng cảm thấy nhịn .
Nếu cố kỵ những cuốn sách còn đang để ngỏ mấy tờ giấy đang chú thích giải nghĩa dang dở, nàng hận thể dậy thu dọn sạch sẽ hết đống sách đó.
Có lẽ do ánh mắt của nàng quá sốt ruột, mấy câu hỏi của thái tử cũng chú ý trả lời, Phượng Ly Ngô trầm mặc một hồi, đó đưa tay thu dọn hơn một nửa văn kiện thư sách bàn gọn , xong đó :
- Làm phiền quân, cô sắp xếp .
Khương Tú Nhuận chỉ chờ câu , lập tức quỳ tới bàn, nhanh chóng thu dọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xin-dung-quan-lay-ta/chuong-22-thai-tu-xin-dung-quan-lay-ta.html.]
Sau khi nàng xếp chồng sách cuối xùng lên giá sách phía , đồ án khắc vạn dặm sơn hà mặt bàn thái tử mới lộ .
Trên mặt bàn, bộ núi non như đều khắc lên, trong đó cả mẫu quốc Ba quốc của nàng.
Phượng Ly Ngô mỗi ngày đều đối mặt với chiếc bàn , trong nội tâm nghĩ gì, chẳng cần cũng .
Khương Tú Nhuận thu hồi ánh mắt, cố gắng về tấm bản đồ vạn dặm chúng quốc , chỉ cúi đầu trở nệm tròn.
Phượng Ly Ngô nàng đang nghĩ thầm cái gì. Hắn thấy thiếu niên gầy yếu , mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư linh lung, tư duy nhanh nhẹn, chính là đại tài.
Công tử tiểu Khương mặc dù là Tề quốc, nhưng Ba quốc suy nhược, ăn bữa bữa mất, hai cha sủng, quốc vương Ba quốc lập con trai tân hậu trữ quân. Một nhất định rời xa mẫu quốc lưu lạc tha hương xứ , cũng trưởng tử, chính là rễ lục bình, nếu chịu quy thuận , cũng thể dùng .
Thời bấy giờ thịnh hành thu lưu môn hạ, gặp hiền đức, môn hạ ba ngàn, cũng chuyện lạ gì.
Môn hạ của Phượng Ly Ngô, *****̃ng hội tụ đủ các kẻ sĩ của nhiều nước khác . Hắn thấy, thu nạp tài tuấn còn đáng si mê hơn thu nạp mỹ nhân, sự nghiệp thiên thu vạn đại, thể chỉ dựa nhân sĩ Đại Tề .
Cho nên, gõ nhẹ lên mặt bàn hỏi:
- Quân cảm thấy mặt bàn của cô, chạm trổ như thế nào?
Khương Tú Nhuận mím môi :
- Bức vẽ tồi, điêu khắc tinh mỹ.
Phượng Ly Ngô thiếu niên đang cúi đầu, cổ của thon , từ cổ áo rộng thể xuôi xuống hình nhỏ bé của , khiến sinh cảm giác thương tiếc, nếu lúc chứng kiến vẻ ương ngạnh của , thì sẽ thực sự cho rằng đây chỉ là một mỹ thiếu niên yếu đuối nhu thuận!
Hắn :
- Bức vẽ vẫn khắc xong, thể tinh mỹ? Không quân có nguyện ý, cùng cô khắc xong bức họa , ghi tên lên sử sách, lập xuông kỳ công - nghiệp lớn?
Khương Tú Nhuận rõ ràng hiểu thâm ý trong lời của Phượng Ly Ngô. Lúc nãy thái độ của vị hoàng thái tử mặc dù thiện cho lắm, nhưng cũng coi như bình dị dễ gần, nếu như một mức khước từ, khó tránh khỏi chú ý, cái khác sợ, chỉ sợ cho điều tra phận , nếu bản là nữ nhi bại lộ, chỉ sợ hậu quả khó lường.